Hai người còn lại, sắc mặt kịch biến.
Ba người đánh một, thế mà còn bị đánh chết một người, sự cường đại của Thiên Kiếm này, chỉ sợ không hề thua kém so với Lý Hạo kia, chỉ là tốc độ thì chậm hơn một chút thôi, không thể giống như Lý Hạo tùy thời xuyên thẳng qua hư không như vậy được.
Hai đại trưởng lão còn lại, mắt thấy Diêu Tứ cũng muốn đánh tới, trong lòng lập tức như tro tàn.
Diêu Tứ cũng là cường giả đỉnh cấp.
Lão vừa đến, hai người không còn đường trốn chạy nữa!
Đang nghĩ ngợi, hư không tối sầm lại, thiên địa quay tròn, Thiên Kiếm bỗng nhiên quát lên một tiếng chói tai: “Ngươi dám!”
Đại kiếm diệu xạ thiên địa, một kiếm chém xuống!
Bịch một tiếng cực lớn, trong hư không, một chiếc quạt hiện ra, nơi đó vang lên một tiếng thật lớn, đại kiếm bị ngăn cản, mà hai vị trưởng lão, được một bàn tay to lớn tóm gọn trong nháy mắt, nơi xa, trên mặt biển, một người chậm rãi đi tới.
Mặt lộ vẻ tươi cười, trong tay liền xuất hiện một chiếc quạt, nhẹ nhàng quạt nhẹ một cái.
Nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Thiên Kiếm, lại nhìn Diêu Tứ một cái, hơi có vẻ cảm khái: “Lý Hạo thế mà bước vào siêu năng, đứt đoạn khóa siêu năng, thật đáng tiếc, thật là đáng tiếc!”
Nơi xa hơn, sắc mặt Viên Thạc thay đổi, nhìn về phía bên kia, cắn răng, gằng từng chữ một “Ánh Hồng Nguyệt!”
Ánh Hồng Nguyệt quay đầu nhìn Viên Thạc, cười cười, gật gật đầu: “Viên đại ca, đã lâu không gặp!”
Anh tuấn, đẹp trai.
Đã bao nhiêu năm, nhưng trông vẫn như khi xưa, vẫn cứ trẻ tuổi như vậy.
Viên Thạc phá không mà đến, nhìn gã chằm chằm, Ánh Hồng Nguyệt vẫn tươi cười như cũ, bên cạnh gã là Thanh Nguyệt và Chanh Nguyệt lặng yên đứng đó, Ánh Hồng Nguyệt phe phẩy chiếc quạt, càng lộ ra vẻ tiêu sái.
Phảng phất những người xung quanh kia không là gì đối với gã.
Diêu Tứ và Thiên Kiếm, đều là cường giả đỉnh cấp.
Nhưng gã dường như không hề sợ hãi.
Gã chỉ là nhìn vào trong thành, hơi xúc động, người trẻ tuổi đúng là có tâm huyết, nói đoạn liền đoạn, không thể không nói là mạnh hơn so với chúng ta trước kia.”
Gã nói xong, cười một tiếng: “Chư vị, đừng nhìn nữa, nếu nhìn nữa thì người sẽ chết sạch đấy, cũng không tốt đúng không?”
“Ánh Hồng Nguyệt, ngươi vĩnh viễn đều bảnh bao vậy sao?”
Một tiếng cười truyền đến, một vị tráng hán khôi ngô không gì sánh được hiện ra, một quyền đánh cho lão Ti trưởng khẽ lui lại mấy bước, lão Ti trưởng Tuần Kiểm Ti sắc mặt biến đổi không ngừng, tráng hán cười nói: “Lão Trần, ngươi muốn phân cao thấp với ta hay sao?”
“Diêm La!”
Tráng hán cười ha hả: “Lão Trần, đều như nhau cả, đừng giả bộ, lui ra! Việc ngươi giết Sở Giang, ta cũng không muốn so đo với ngươi như vậy, trạng thái của Sở Giang quá kém, không ổn định, cũng chỉ có lão già như ngươi mới không biết xấu hổ mà ra tay!”
Lão Ti trưởng Tuần Kiểm Ti khẽ nhíu mày, sau một khắc, Ti trưởng Tuần Kiểm Ti cũng nhanh chóng đuổi đến, hai cha con đứng chung một chỗ, nhanh chóng cản đường của Diêm La.
Diêm La cũng không thèm để ý, nhìn chung quanh có chút tiếc nuối: “Sở Giang bị giết, lão nhị hội trưởng lão của các ngươi cũng đã chết…Ám Vô Thần còn sống, chẳng phải chỉ chết ít hơn một người so với chúng ta thôi sao?”
Ánh Hồng Nguyệt cười nói: “Chính là đạo lý này!”
Sau một khắc, hai người bỗng nhiên đồng loạt ra tay!
Ầm!
Một tiếng vang cực lớn, bầu trời bỗng nhiên bị xé nát, một thanh trường kiếm bay từ trên không trung mà đến, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, vốn dĩ trường kiếm đang bay thẳng về phía Hầu Tiêu Trần, nhưng giờ khắc này lại bị hai người liên thủ đánh rơi.
Sau một khắc, Hầu Tiêu Trần một thương giết ra, thổi phù một tiếng, đánh giết Ám Vô Thần ngay tại chỗ!
Lão quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng: “Phi Kiếm Tiên cách không một kiếm, cũng muốn ngăn cản ta? Hai người các ngươi, có phải hay không muốn vẽ vời thêm chuyện?”
Diêm La cười ha hả nói: “Để đề phòng vạn nhất thôi, mỗi bên đều chết một người, vậy mới công bằng, có đúng không?”
Trong nháy mắt, hư không vỡ nát.
Một vị nữ nhân phong tư trác tuyệt hiện ra, Phi Kiếm Tiên, thế mà là một nữ nhân!
Vung tay lên bắt, phi kiếm liền bay trở về.
Ả liếc qua Diêm La cùng Ánh Hồng Nguyệt, lại nhìn Hầu Tiêu Trần, cuối cùng nhìn vào trong thành, cũng không tiếp tục quản Ám Vô Trần đã chết kia nữa, ba nhà đều có một vị Thần Thông cảnh bị giết, ả ngược lại là muốn cứu người, lại bị hai gia hỏa này quấy rối, rốt cục cũng không cứu được.
Ả cũng không nói gì nữa, chỉ là nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng nhìn đến Viên Thạc giống như là hùng sư đang nổi giận kia, thanh âm bình tĩnh, mang theo sự lạnh lùng: “Viên Thạc, lập tức giao ra Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, chúng ta không phải đến vì Lý Hạo, hắn đã nhập siêu năng liền thôi đi vậy, ngươi giao ra Ngũ Cầm Thổ Nạp thuật, nếu không… các ngươi đại khái sẽ không còn thời gian để đi tìm hắn, đi cứu hắn, đi khôi phục bản thân!”
Giọng nói của ả bình tĩnh: “Bọn người Hầu Tiêu Trần đều đang giải phong chiến lực, thời gian duy trì không thể quá lâu, ngươi tự mình cân nhắc lấy, bọn ta không cưỡng cầu, giao ra Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, bọn ta sẽ rời đi, không giao… vậy liền tiếp tục tiêu hao đi!”