Trận đại chiến ngày mai nếu có thể không đi thì có ai muốn đi a.
Có tên trong danh sách này là vì...Không may thôi!
Nhưng nói có lo lắng hay không thì khó mà nói, dù sao khẳng định chắc chắn sẽ có người bị thiệt mạng hay bị dư ba làm liên lụy thôi.
Những người khác đều không muốn đi.
Lý Hạo bật cười: "Không có chuyện gì xảy ra thì ta sẽ để cho Võ Vệ quân giam giữ các ngươi, người của các ngươi ở đâu thì người chúng ta sẽ ở đó, coi như thực sự có người dám đối phó ta...Ta cũng sẽ không làm liên lụy đến các ngươi, ta làm người là vậy, dù là nhổ một ngụm nước bọt cũng cứng như đinh! Nên những gì ta nói thì ta sẽ làm được."
Nghe nói là do Võ Vệ quân giam giữ thì đám người ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, cái này...Dường như có thể chấp nhận được.
Mà Lý Hạo chính xác sẽ không có ý muốn liên lụy đến bọn hắn.
Không có hắn ở đó...Bọn họ bị dư ba giết chết như thế thì cũng quá có lỗi với bọn họ!
. . .
Không tiếp tục để ý đến những người này.
Lý Hạo đi thẳng đến vị trí của ký túc xá Hoàng Long.
Giờ phút này ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Khi Lý Hạo đi đến phía dưới ký túc xá thì mấy vị Tuần Dạ Nhân đang làm nhiệm vụ kia đều nhao nhao biến sắc, có người nói với giọng bén nhọn: "Gặp qua Lý đô đốc!"
Cửa sổ trên lầu bị mở ra.
Sắc mặt Hoàng Long vô cùng khó coi, quan sát Lý Hạo đang ở phía dưới, Lý Hạo cười một tiếng mới lấy ra một phần văn kiện thật dày: "Đóng cho ta cái dấu, Tuần Dạ Nhân đáp ứng xử quyết những người này, chứng cứ phạm tội của bọn hắn vô cùng xác thực!"
Hoàng Long lãnh đạm nói: "Ngươi không nên quá phận!"
Hắn vậy mà muốn con dấu của mình?
Lý Hạo nhe răng cười: "Họ Hoàng kia rốt cuộc là ngươi đóng hay không đóng? Có con dấu của ngươi thì ngày mai là chuyện của bản thân ta chuyện, còn nếu ngươi không đóng dấu thì bây giờ liền là chuyện của ngươi với ta!"
Ánh mắt Hoàng Long lạnh lùng.
Đây là uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn là khác, Lý Hạo quá phận như vậy quả thực để cho người ta giận sôi máu!
Hắn ở tổng bộ Tuần Dạ Nhân, một lần rồi lại một lần chửi bới rồi làm nhục mình.
Chỉ sợ sau này dù là Lý Hạo có chết rồi thì y vẫn sẽ bị người ta âm thầm khinh bỉ.
Thế nhưng mà...y cũng là đáp ứng, giọng nói lạnh lùng: "Lấy ra!"
Văn kiện bay tới!
Một lát sau Hoàng Long lấy ra con dấu của chính mình, trong nháy mắt đắp lên một cỗ thần năng nhàn nhạt đang chập chờn tràn vào, đây là con dấu đặc thù, không cách nào để mô phỏng nên vô cùng uy tín.
Văn kiện bay vào trong tay Lý Hạo, một cỗ thần năng nhàn nhạt chập chờn liền bị Lý Hạo tuỳ tiện bóp nát, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Hoàng Long, bật cười: "Ngây thơ!"
". . ."
Sắc mặt Hoàng Long biến đổi.
Lý Hạo cũng không quay đầu lại mà chỉ cất bước rời đi: "Ngày mai cao tầng của Tuần Dạ Nhân đều tham dự cùng một chỗ với ta, đây là việc lớn của Tuần Dạ Nhân, xây dựng nên uy tín của Tuần Dạ Nhân, Hoàng Long ngươi cũng phải đi, hãy xem ta đánh bọn hắn thảm như nào!"
"Không cần ngươi nói!"
Hoàng Long cười lạnh một tiếng: "Ta tự nhiên sẽ đi!"
Đương nhiên muốn đi!
Không đi thì nhìn ngươi chết thế nào?
Cái tên điên Lý Hạo này nếu thật sự bất tử, thì Hoàng Long hắn còn có tư cách đặt chân ở Tuần Dạ Nhân sao?
Lý Hạo cũng không quay đầu chỉ cất bước rời đi.
Phía trước có ba người đang cản đường.
Nam tử dùng trường đao nhìn về phía Lý Hạo ánh mắt hơi có vẻ phức tạp: "Lý đô đốc, giết một vài người cũng không thể thay đổi được gì. . ."
Lý Hạo lạnh lùng nhìn hắn: "Không giết thì càng không thể thay đổi được gì! Ngươi nghĩ như vậy còn hắn cũng nghĩ như vậy, cho nên thế giới này mãi mãi đều đen tối như vậy! Ba người các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu cái gì gọi là võ sư!"
"Bởi vì...Các ngươi vốn cũng không phải là! Võ sư phải tu tâm, siêu thì năng tu lực! Võ sư cũng tốt, siêu năng cũng tốt, chưa chắc lực lượng đã khác nhau chỉ là tâm khác nhau, siêu năng vô tâm thì đừng hòng đạt được chí lớn!"
Lý Hạo quát lớn một phen: "Đi ra!"
Ba người yên lặng nhường nhịn.
Chờ Lý Hạo rời đi thì ba người cũng có hơi trầm mặc lại.
Võ sư tu tâm, siêu năng tu lực.
Mà Lý Hạo còn nói siêu năng cùng võ sư khác nhau nhưng chưa chắc là lực lượng đã khác nhau, mà tất cả là vì tâm khác nhau.
Bọn hắn thật ra muốn khuyên một câu chứ không có ác ý, đây là thật lòng mang thiện ý, nghĩ đến tất cả việc mà Lý Hạo làm...Có chút khâm phục từ đáy lòng, thế nhưng bọn hắn biết đường này đã đi thì không có về.
Biết không cách nào thuyết phục nhưng ít nhất cũng phải thử một lần.
Nhưng mà...Lý Hạo cự tuyệt những thiện ý này, còn giáo huấn bọn hắn một hồi.
Ba người rõ ràng đều lớn hơn một chút so với Lý Hạo, nhưng giờ phút này chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Nam tử cầm thương nhìn bóng lưng Lý Hạo rời đi, hồi lâu mới khẽ nói: "Nếu muốn một cây thương thẳng được thì trong lòng bắt buộc phải ngây thẳng chớ để ý niệm làm lệch lạc. . ."
"Lão Thương, ngươi. . ."
Nam tử cầm thương không nói chuyện, chỉ là khi nhìn Lý Hạo thì lại rơi vào trong trầm tư.
Một đạo thương pháp, cái gọi là người tu thương, mười phần thì phải chín phần thẳng, hạng người ngay thẳng đều chiếm đa số nếu không có một thân chính khí thì thương pháp khó thành.
Lão Thương giống như đang tự hỏi cái gì chỉ lẳng lặng quay người rời đi.