Trần Tiến thấy bọn họ tới, hít sâu một hơi, đại phủ trong tay rung động, ánh mắt của Chu Siêu băng hàn: "Thế nào, ngươi muốn tấn công ta? Ngươi nghĩ thông suốt, phạm thượng, đó là tội chết!"
Y giống như đang cố ý bức bách!
Lửa giận trong lòng của Trần Tiến bốc cao, tội chết?
Các ngươi mới là tù phạm!
Lưỡi phủ trong tay gã, càng ngày càng rung động, gã muốn giết người, giết những người này, lũ khốn nạn!
Chu Siêu này không phải thứ tốt, chuyện bẩn thỉu nào cũng đã từng làm, bọn họ đến Tuần Dạ Nhân hơn một tháng, tin đồn gì chưa từng nghe qua?
Ngay cả nội bộ Tuần Dạ Nhân, cũng có tin tức lưu truyền, thậm chí ngay từ đầu, còn có người dặn dò một số nữ võ sư trong Võ Vệ quân, coi chừng Chu Siêu, sau này Hầu Tiêu Trần phát uy, mới khiến cho một số người kiêng kị.
"Cút ngay!"
"Có nghe hay không?"
Chu Siêu tiến tới một bước, mang theo lãnh ý, giống như không sợ đối phương sẽ tấn công, cũng phải dám tấn công mới được.
Cách đó không xa, đám Hoàng Long như là núi lớn, áp bách tất cả mọi người.
Mà ánh mắt của đám Hoàng Long, không ở đây, mà ở một tòa lầu bộ trưởng khá , nơi đó, là địa bàn của Hầu Tiêu Trần....
Lầu bộ trưởng.
Hầu Tiêu Trần chỉ quan sát, Ngọc tổng quản đã nổi cơn giận dữ.
Nàng muốn giết người!
Hầu Tiêu Trần lại nói nhỏ: "Không vội, chờ một chút!"
"Bộ trưởng!"
Ngọc tổng quản bừng bừng sát ý: “Ta muốn giết người!"
Ai dám bức bách võ sư Ngân Nguyệt như thế?
Ai dám khiêu khích võ sư Ngân Nguyệt võ sư như vậy?
Một tên rác rưởi, một tên cặn bã, nó dám!
Hầu Tiêu Trần bình tĩnh nói: "Chờ một chút... để bọn chúng biết, thực lực yếu chính là như vậy, sẽ bị đánh, sẽ bị nhục nhã, lại... không có chút tôn nghiêm!"
Nói ai?
Đám Trần Tiến.
Võ sư xuống dốc... đây là mọi người nói.
Các ngươi quá yếu, cho nên các ngươi không có tư cách.
Trường thương trong tay của lão chậm rãi hiện ra, nhẹ nhàng nói: "Đợi một chút... ta muốn chờ Trần Tiến tấn công... sau đó... giết bọn chúng!"
Lý Hạo không thấy đâu, vậy lão... sẽ làm mẫu cho Lý Hạo xem.
Hoàng Long, ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi sao?
Hay cảm thấy, bên cạnh ngươi có thêm mấy vị thuế biến, thì có thể không chút kiêng kỵ?
Trần Tiến cầm đại phủ trong tay, gã vốn tính khí nóng nảy.
Giờ phút này, càng là cuồng nộ vô biên.
Sau một khắc, đột nhiên nổi giận gầm lên, một búa bổ ra, giận dữ hét: "Cẩu vật, làm thịt ngươi!"
-Binh!
Chu Siêu kinh hãi, ngươi thực có can đảm tấn công?
Phụ thân của y, còn có mấy vị phó ti trưởng ngay ở ngay phía sau, còn có Hoàng Long, đều là cường giả đỉnh cấp, y cứ tưởng rằng lũ người này không dám.
Đương nhiên, dám thì tốt nhất rồi.
Y bỗng nhiên cười!
Chuyện tốt!
Lũ mọi rợ phương bắc Trần Tiến, quả nhiên chịu không nổi kích thích, lại dám đánh mình vào lúc này, lần này... Hầu Tiêu Trần cũng khó lòng bảo vệ được các ngươi.
Kim hệ siêu năng lập tức bộc phát!
Binh!
Một quyền đánh ra, kim quang rọ sàn tứ phương, Chu Siêu cười lạnh: "Thật can đảm, Võ Vệ quân phạm thượng, dám ra tay với ta, quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, hôm nay chém ngươi, quét sạch phản nghịch bên trong Tuần Dạ Nhân!"
Mà giờ khắc này, đám Hoàng Long đều dồn dập nhìn về phía nơi xa, nhìn về phía Hầu Tiêu Trần đã lộ mặt.
Mấy vị phó ti trưởng, đều tập trung quan sát.
Phó ti trưởng của Nội Vụ Ti truyền âm cho Hoàng Long: "Lát nữa cẩn thận một chút, tên này chắc chắn không yếu, thậm chí có khả năng... đánh giết thuế biến, ti trưởng phỏng đoán, có lẽ tiếp cận Thần Thông... Đương nhiên, chúng ta không phải vì giết hắn, chỉ cần ngăn cản hắn là được..."
"Yên tâm, ta tính toán hết rồi!"
Hoàng Long cũng lộ vẻ tàn khốc, nhìn về phía Hầu Tiêu Trần, ngươi dám ra tay... vừa hay, ta mượn lực của Cửu Ti, xử gọn ngươi!
Nơi xa, một tiếng ầm vang lên!
Trần Tiến lùi lại mấy bước, trên bàn tay toàn là máu, nhưng vẫn cuồng bạo, nổi giận gầm lên, đại phủ che trời.
Khai Thiên Phủ!
Bình!
Như núi lở đất nứt, khí thế khai thiên, cực kỳ cường hãn, nhưng... do thực lực chênh lệch, Tam Dương đỉnh phong, vượt xa nội kình của Đấu Thiên, Chu Siêu bộc phát siêu năng bộc, cũng đánh ra một quyền, chiếu sáng bốn phía.
Bốn phía, mấy vị Đấu Thiên bách phu trưởng, đều rất khó chịu.
Ngũ Hổ Đoạn Đao môn Trương Dương, Ngọc Kiếm môn Tạ Lam, truyền nhân của Tồi Tâm Chưởng Ngô Việt...
Mấy vị võ sư đều giận dữ.
Mắt thấy truyền nhân của Khai Sơn Phủ Trần Tiến sắp bại lui, mấy người liếc nhau, đồng thời gật đầu, trong nháy mắt, mấy vị Đấu Thiên liên tiếp ra đòn, thế như chẻ tre, hung mãnh vô biên!
"Giết!"
"Giết!"
Bên cạnh, mấy trăm Võ Vệ quân dồn dập hét lớn, tay cầm đao thương, hung hãn dị thường, cảnh tượng này khiến đám quý tộc có chút khiếp đảm.
Một đám phế vật chỉ có thể so với Nguyệt Minh... thế mà... dám vung đao thương với bọn chúng!
Chu Siêu cũng quát lạnh: "Một đám phế vật, đều đến đi!"
Nhiều thêm mấy Đấu Thiên mà thôi, sức mạnh của Tam Dương đỉnh phong, các ngươi tưởng rằng giả sao?
"Phá!"
Nhưng sau khi y đánh ra một quyền, lại tái mặt, đối diện Trần Tiến tử chiến không lùi, bổ búa tới, bạo rống không ngừng, căn bản không tránh lui, chỉ có hung mãnh vô biên, gã muốn cố đỡ một quyền này, để người khác giết chết Chu Siêu!
Kiếm, thương, đao liên tục xuất hiện, mấy vị Đấu Thiên phối hợp ăn ý, khí thế Đấu Thiên bộc phát tới tấp, ầm!
Chu Siêu hoảng hốt, có vẻ như bị dọa sợ đôi chút.
Cảnh tượng này khiến cả Hầu Tiêu Trần đang quan sát cũng hơi giật mình, trường thương sắp đâm người, chậm rãi thu hồi.