…
Đại sảnh Tuần Kiểm Ti.
Ti trưởng nói xong, thấy Lý Hạo trực tiếp đi, cũng rơi vào trong trầm tư.
Lý Hạo... quá sảng khoái.
Không câu nệ bất cứ điều gì, không nói một lời vô nghĩa, chỉ đến gặp mặt và rời đi.
Đối với mình mà nói... rốt cuộc là tốt hay xấu?
"Lý Hạo có chút không có quy củ!"
Có người nói một câu, ti trưởng trừng người kia, nói: "Ngươi đi bắt Lý Hạo, dạy hắn cái gì gọi là quy củ, đi ngay, không đi ta giết chết ngươi!"
Người vừa nói, biến sắc.
Có chút ngượng ngùng: "Ti trưởng, ta không phải có ý này..."
"Vậy ngươi có ý gì? Miệng ngươi rất lớn sao? Ngậm miệng không được hả?"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti hơi có vẻ bực bội, nổi nóng: "Mau mau cút! Còn có đám cẩu vật bên ngoài kia, tất cả cút! Còn dám phiền ta, toàn bộ giết hết! Cút hết, đã nghe chưa?"
Trong nháy mắt, người chạy sạch.
Những quý tộc ngoài kia, cũng đồn ập biến sắc, vội vã đứng dậy rời đi.
Vị này, tính tình cũng không phải quá tốt.
Trước đó luôn không lên tiếng, hiện tại lên tiếng, còn lưu lại có lẽ mệnh cũng không còn.
Chờ người chạy hết, y hừ một tiếng.
Suy tư một phen, đi đến hậu viện.
Hậu viện của Tuần Kiểm Ti, đó chính là nhà y.
Trừ người nhà y, không ai dám tới.
Y đi thẳng tiền sảnh ngõ hẻm, đi thẳng đến chỗ sâu, trong một gian phòng nhỏ, cũng không phải là mật thất, mà là một gian phòng nhỏ rộng mở, một vị lão nhân đang xem sách.
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti có chút bực bội bất an nói: "Lão đầu, ngươi nói, ta quyết định đúng hay là sai?"
Lão nhân quay đầu nhìn về phía y, nở nụ cười: "Cái gì?"
"Ngươi lãng tai sao?"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti có chút tức giận nói: "Ngươi còn nghe rõ ràng hơn cả ta, giả vờ cái gì chứ! Người hơn trăm tuổi rồi, vài ngày trước còn vụng trộm ra ngoài tầm hoa vấn liễu, ngươi nghĩ ta không thấy sao?"
Lão nhân bật cười: "Nghĩ nhiều rồi, sao ta lại như vậy?"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti không để ý tới lão nhân, vẫn hoang mang: "Ta trước đó cảm thấy không sai, trung lập tốt, ta không cần sợ gì hết! Ngân Nguyệt cũng tốt, những người khác cũng kệ! Nhưng hôm nay... Diêu Tứ có chút không đúng, Lý Hạo... cảm giác tràn ngập lực lượng! Lão đầu, ngươi nói, lực lượng của hắn, là từ đâu ra? Đám người Ngân Nguyệt kia, chẳng lẽ sẽ vì hắn mà đối nghịch với thiên hạ?"
Lão nhân liếc nhìn thư tịch, cười cười: "Không biết, ta nhiều năm mặc kệ những thứ này, ngươi hỏi ta, ta làm sao biết? Nhưng những năm gần đây ta đọc cổ tịch, ngược lại cảm ngộ được một số thứ."
"Cái gì?"
Lão nhân thâm sâu cười nói: "Lâm thời ôm chân phật!"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti tưởng lão muốn nói đạo lý lớn lao, lúc này lại nao nao, chỉ vậy thôi?
Mà lão nhân, tiếp tục nói: "Chân phật ở đâu, không biết... nhưng 3 ngày sau đường nhiên có thể nhìn thấy, không cầu vô công, nhưng cầu không tội. 3 ngày sau, tự ngươi nhìn xem xử lý."
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti suy nghĩ, gật gật đầu: "Cũng đúng! Lão đầu vẫn có kinh nghiệm, đại khái hiểu ý của ngươi, được chưa!"
Y cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nghĩ nghĩ, quay đầu lại nói: "Ngươi cảm thấy Hầu Tiêu Trần rốt cuộc có đi đến một bước kia hay không? Có thể triệt để vững chắc hay không?"
"Không biết, tự ngươi đi thử xem, hoặc hỏi một chút là được."
"Đánh rắm!"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti mắng một câu, những lão già này, lớn tuổi, bắt đầu học huyền học, nói chuyện đều là luận điệu này, rất khiến người ta khó chịu.
Mắng xong, nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười: "Không sao, tự ta biết giờ nên làm sao! Đúng, ngươi mấy ngày nay không nên chạy loạn, Thiên Tinh thành không chừng sẽ xảy ra chuyện, thời khắc mấu chốt, còn phải trông cậy vào ngươi ra mặt trấn tràng!"
"Nói cứ như phụ thân ngươi chỉ là công cụ hình người..."
Lão nhân bật cười.
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti cười lạnh: "Nếu ngươi đừng có không ngừng chế tạo đệ đệ muội muội cho ta, ta sẽ khách khí với ngươi, tuổi bao lớn rồi, bớt bớt lại, đệ đệ nhỏ nhất của ta, còn nhỏ tuổi hơn cả cháu của ta! Gánh không nổi!"
Lão nhân thở dài: "Ngươi không hiểu, cái này gọi vấn tâm, hỏi bản tâm, bản tâm Võ Đạo là gì? Ta mấy năm nay cũng ngộ ra được một chút, đó chính là tiêu dao, tiêu dao tự tại, thiên thượng nhân gian, ta tự tại không ràng buộc... đây là Võ Đạo!"
"Ha ha!"
Ti trưởng Tuần Kiểm Ti không nói thêm, quay người rời đi.
Ngươi nói sao cũng được.
Ngươi nói như vậy, ta cũng không phản bác.
Chờ y đi, lão nhân nhìn về phía nơi xa, nhẹ giọng cười nói: "An tĩnh, tĩnh mịch, nơi có vũng nước đọng, xuất hiện một đầu quá giang long... trông thật là náo nhiệt!"
Vừa nhìn về phía bên ngoài, có chút cau mày.
Diêu Tứ, ngươi hôm nay... không thích hợp nha!
Diêu Tứ của 20 năm trước vẫn còn tươi nguyên trong ký ức của lão nhân, khi đó Diêu Tứ cũng không phải lão già ôm bình trà không lý tưởng, hai mươi năm trước Diêu Tứ rất bá đạo, rất hung tàn.
Cảnh giới vững chắc rồi sao?
5 năm, kẻ này vẫn khiến cho người ta có chút nhìn không thấu...
…
Thiên Tinh thành.
Khu ổ chuột.
Giờ phút này, một đám hài tử cũng đang nghị luận, có hài tử kích động nói: "3 ngày sau, Ma Vương kia muốn chặt quý tộc đầu, mọi người đi xem không?"
"Xem cái gì chứ, không sợ chết hả! Ta nghe người ta nói, 3 ngày sau Ma Vương này chắc chắn xong đời, dám chặt quý tộc... Phải biết, bọn chúng là rất nhiều cường giả, rất lợi hại, Ma Vương là mọi rợ phương bắc, ở nơi này lại không có ai giúp hắn..."
"Hắn không phải vừa làm làm gỏi người của tập đoàn Tứ Hải cùng Đấu La Tràng sao?"
"Vậy thì có tác dụng gì!"
Trong đám hài tử, một đứa rõ ràng gầy yếu hơn hẳn, gật gù đắc ý nói: "Các ngươi không hiểu, trên sách nói, đây gọi là chạm đến lợi ích căn bản, bước đầu tiên phá vỡ đấu tranh giai cấp, vào cổ đại, chính là bước đầu tiên của biến pháp! Từ xưa đến nay, người dẫn đầu biến pháp, bình thường đều chết không có chỗ chôn, rất thảm!"
"Biến pháp? Đó là cái gì?"
Một đám hài tử tò mò hỏi, gầy yếu cười nói: "Bảoo các ngươi đọc sách, các ngươi không chịu, biến pháp... biến pháp chính là... chính là... chính là để quý tộc không còn là quý tộc vĩnh viễn, để bình dân nhìn thấy tương lai, nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh sáng... chính là thế hệ này chúng ta, đời sau chúng ta, bọn hắn cũng có hi vọng trở thành cao tầng, trở thành trụ cột vững vàng của xã hội, mà không phải như bây giờ, chúng ta... chỉ có thể nhặt đồ bỏ đi, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, giả danh lừa bịp, kiếm miếng cơm ăn..."
"Ha ha ha, ngươi đọc sách đọc đến rồ rồi!"
"Đúng đấy, đọc đến ngu người rồi hả! Người ta có tiền có thế, người ta cường giả vô số, người ta tích lũy mấy đời, người ta trời sinh cao quý hơn chúng ta... sao có thể vượt qua bọn hắn!"