TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1301: Không màng! (2)

Đối với hành động vội vã của Lý Hạo, cho dù lúc trước có lợi cho Tuần Kiểm Ti, lúc này cũng hiểu được không ổn.

Lại có người nói: “Ti trưởng, Lý Hạo làm như vậy, rất dễ làm cho người khác liên tưởng đến việc Tuần Kiểm Ti có phải là âm thầm ở đằng sau duy trì hay không, hắn cũng không có quyền ra tay trong Thiên Tinh thành!”

Trong đám người, có người đồng ý cũng có người phản đối.

Việc này xử lí rất khó khăn.

Ti trưởng liếc nhìn tên cầm ly trà, hình như có chút không yên lòng Diêu Tứ, chậm rãi nói: “Lão Diêu ngươi thấy thế nào?”

Diêu Tứ tựa như mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu, nhìn ông ta, bộ dáng có chút mơ hồ: “Cái gì?”

Ti trưởng im lặng, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Phó dô đốc Thiên Tinh, là ngươi giao cho tên đó, còn đô đốc Thiên Tinh thật ra không phải là phạm vi quản lí của chúng ta, là cơ cấu trong Tuần Dạ Nhân, chức vụ chính thông qua Tuần Kiểm Ti, chức vị phó là các ngươi tự mình quyết định, ta hỏi ngươi, nghĩ thế nào về việc làm của Lý Hạo!”

Ông ta nói nhiều hơn một chút.

Trong lòng ông ta lúc này có rất nhiều ý tưởng, nhưng đều cảm thấy không thích hợp, nếu không với tính cách của ông ta, sẽ không hỏi đến Diêu Tứ.

Dĩ nhiên ông ta có chút chần chờ.

Phải tiếp tục như vậy sao?

Lần cử động này của Lý Hạo đã mang đến cho Lý Hạo quyền lực rất lớn, thậm chí có thể giúp Tuần Kiểm Ti đứng vẫn gót chân, tiếp vào vị trí đệ nhất ti, vì vậy sẽ tạo cho Tuần Kiểm Ti phiền phức rất lớn.

Thật ra lúc trước đều là do ông ta duy trì, cho dù không nói rõ, nhưng lại thăng quan cho Lý Hạo, lại quy định tước vị Quốc Công, mặc kệ là vì tăng sức mạnh cho Tuần Kiểm Ti hay là thứ khác, đều giúp đám người Lý Hạo duy trì.

Nhưng bây giờ...ông ta cũng do dự.

Đây là cách mạng, chính là loại cách mạng chính bản thân mình.

Diêu Tứ có chút hoảng hốt, một lát sau mới có vẻ hơi tuổi già sức yếu nói: “Chỉ là giết trăm cái người phạm tội mà thôi... Giết thì giết, dù sao quý tộc cũng đâu có ít, chết đi chút đó có ảnh hưởng gì đâu?”

Hoàng Long lập tức bất mãn nói: “Vấn đề ở đây không phải là giết trăm người này, Lý Hạo hắn âm thầm giết, hoặc là lấy danh nghĩa giết, chỉ cần hắn không giết công khai ở trước đại chúng như vậy, bất quá vương triều chỉ ít đi một chút quý tộc mà thôi, nhưng quan trọng lại dám chém giết ở ngay trước mặt mọi người! Bộ trưởng cao tuổi rồi, là không hiểu, hay là cảm thấy việc này không liên quan đến mình? Lúc trước không nên cho hắn vị trí phó đô đốc Thiên Tinh, còn nữa, bộ trưởng thậm chí còn không nói tiếng nào liền ký tên vào nghị định bổ nhiệm, sao lúc đó không mở hội nghị xem xét qua cơ chứ? Về sau ta mới biết được chuyện này, mà lúc này Lý Hạo đã trở thành phó đô đốc rồi!”

Diêu Tứ mỉm cười, ho nhẹ, thong thả nói: “Ta không nghĩ tới cái này, là không quan trọng sao? Thực lực của Hầu Tiêu Trần không kém, hắn cho người đưa văn thư tới... Ta thì già rồi, sao phải nổi lên xung đột với hắn có chứ...”

Hoàng Long có chút nóng: “Hắn chỉ là một cái ngoại lai, bộ trưởng cứ đẩy về phía ta là được, cần gì như thế chứ?”

Diêu Tứ nhẹ nhàng thở ra, nhìn quanh một vòng, không để ý Hoàng Long vô lễ, nhìn ti trưởng Tuần Kiểm, khẽ nói: “Muốn bãi bỏ Lý Hạo sao? Không phải là không được, nhưng bây giờ, tên đã lên dây rồi... Tuần Kiểm Ti với Tuần Dạ Nhân khó lắm mới tạo được chút quyền uy... Nếu bây giờ bãi chức Lý Hạo, ta sợ... Sau này quyền uy quét chút rác rưởi có khi còn không bằng trước kia.”

“Lão Hoàng nói có lý.” Diêu Tứ chậm rãi nói: “Nhưng lão Hoàng đừng quên, địa vị bây giờ của chúng ta là do Tuần Kiểm Ti cho, là Tuần Dạ Nhân cho, nếu giờ mà bãi bỏ Lý Hạo... Đồng nghĩa với việc chắp tay nhường quyền chấp pháp cho người khác.”

Diêu Tứ nói rất nhẹ nhàng, không hề có ý trách móc, chỉ là nói rất chậm.

“Lần này, coi như là chúng ta không tán thành... Nhưng phản đối lại không được, phản đối Lý Hạo chính là phản đối chính bản thân... Nếu ngay cả Tuần Dạ Nhân với Tuần Kiểm Ti đều không ủng hộ, vậy thì người ngoài sẽ coi chúng ta là cái gì?

“Khụ khụ khụ...”

Ho khan một hồi, ông ta lộ ra vẻ mặt tười cười: “Chỉ là chém giết trăm cái tiểu bối phạm tội mà thôi, thực ra không nghiêm trọng lắm, không cần làm quá! Chỉ chần có lý do rõ ràng, hợp lý hợp pháp, mọi chuyện không cần phải lo, ti trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?

Ti trưởng Tuần Kiếm Ti nhìn ông ta, trong chốc lắt ánh mắt hơi lóe lên.

Hoàng Long vẫn tiếp tục sốt ruột nói: “Bộ trưởng, ngươi không hiểu! Lại nói, loại bỏ Lý Hạo có đâu ít cách thức, thế giới này người muốn hắn chết nhiều lắm, vỗ tay liền có, như vậy ai dám chất vẫn chúng ta...”

Diêu Tứ như đang chần chờ, nữa ngày sau mới nói: “Ít nhất...một ít bách tính Thiên Tinh thành sẽ chất vấn chúng ta...”

Hoàng Long sững sờ, chợt bật cười nói: “Bộ trưởng thật là... Nghĩ nhiều quá!Một đám dân thường mà thôi! Bọn họ thì có thể quyết định được điều gì?

Y cảm thấy có lẽ Diêu Tứ đã già, bây giờ hồ đồ mất rồi.

Một bên là bình dân thường thường chất vấn, một bên là cửu ti thậm chí là hoàng thất lên tiếng phản đối, ngươi lại dám nói như vậy?

Trong đầu chứa cái gì thế!

Cái lão này càng ngày càng hồ đồ rồi!

Diêu Tứ nhìn chằm chằm y một lúc lâu, khẽ gật đầu, mỉm cười không nói gì, hiện tại ông ta đang bưng một cái bình trà lớn, không biết đang nghĩ gì.

Thấy như vậy, Hoàng Long nghĩ ông ta bị thuyết phục rồi, quay sang nói với ti trưởng Tuần Kiểm Ti: “Ti trưởng, ta nghĩ nên xử lý Lý Hạo trước khi sự tình lên men, tốt nhất nên xử lý luôn cả Hầu Tiêu Trần... Nếu không, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng!”

Ti trưởng Tuần Kiểm Ti trầm mặc, một lát sau mở miệng nói: “Cứ bàng quan đi!”

“Gì cơ?”

“Ta nói đứng ngoài mà xem thôi!”

Ti trưởng Tuần Kiểm Ti chau mày nói: “Điếc hả? Ngươi nói có lý, lão Diêu nói cũng không có sai, cả hai đều khó... Đều không hợp lý! Đã như vậy, vậy thì cứ đứng ngoài nhìn thôi, để chính bọn Lý Hạo xử lý, ứng đối. Mà lỗ tai của ngươi có vấn đề hả?”