TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1288: Võ sư tu tâm (5)

Lý Hạo hình như nhìn ra gì đó, bỗng nhiên cười lạnh: "Đắc tội với nhiều người? Ta có kiếm nơi tay, ta sẽ sợ bọn chúng sao? Võ sư Ngân Nguyệt, từ trước đến nay đều là chiến ra thiên hạ! Trong Tam Thập Lục Hùng, Hắc Quả Phụ bị người khinh bỉ, bởi vì mụ không phải dựa vào chiến, mà chỉ biết mơ mộng! Mơ cái này mơ cái kia, mơ quá nhiều!"

Lý Hạo không chút khách khí, lạnh lùng nói: "Ta xem như thấy rõ, thời thế này chỉ có thực lực, mới là căn bản! Ta không sợ hãi, phá vỡ nỗi sợ trong lòng, không ai có thể chủ đạo nhân sinh của ta, sợ, vậy ta sẽ không đến Thiên Tinh thành!"

"Kim Thương tiền bối, ngươi già rồi!"

Lý Hạo nhìn thẳng lão: "Ta đã thấy Tam Thập Lục Hùng, không có bất kỳ người nào sẽ sợ! Nam Quyền sẽ không, Địa Phúc Kiếm sẽ không, Quang Minh Kiếm sẽ không, dù là Ngọc La Sát cũng sẽ không! Sợ, chỉ có Hắc Quả Phụ, chỉ có... Kim Thương!"

- Oanh!

Thương ý bừng bừng, giờ khắc này, Kim Thương phẫn nộ, biệt khuất, nóng nảy, thậm chí có chút điên cuồng.

Lão không thể nào tiếp thu được nhục nhã này!

Kim Thương cắn răng, nhìn Lý Hạo, lão siết chặt nắm đấm, loại cảm giác biệt khuất kia, giờ khắc này dù là những người khác, cũng cảm thụ vô cùng sống động.

"Lý Hạo..."

Kim Thương nhìn Lý Hạo, cắn chặt hàm răng, thậm chí mơ hồ cắn ra máu: “Ngươi nói đúng... võ sư Ngân Nguyệt, không ai sẽ sợ! Bọn hắn sẽ không... ta cũng sẽ không... Hắc Tri Chu... ngươi nói ta, dựa vào Hầu bộ trưởng, đi tới hôm nay, giống với ả dựa vào Ánh Hồng Nguyệt sao?"

Lý Hạo không nói.

Kim Thương có chút điên cuồng, cuối cùng, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Lão biết, Lý Hạo mang theo ba phần cố ý, kích thích chính mình.

Thế nhưng... lão thật bị kích thích.

Tức quá!

Bọn Nam Quyền kích thích, lão không quan tâm, thôi được rồi, cũng quan tâm.

Nhưng vãn bối như Lý Hạo, lấy loại võ sư Hắc Tri Chu dựa vào ngủ với đàn ông để thượng vị so sánh với mình, thậm chí cùng cấp, lão thật không thể nào chấp nhận, lão cảm thấy điên tiết.

Lý Hạo, quá đáng!

Lão rất điên tiết, thậm chí muốn một thương đâm chết Lý Hạo!

Lão chướng mắt đám đàn bà Lục Khổng Tước, Thiên Sơn Thần Nữ, Hắc Tri Chu, cảm thấy các nàng không xứng làm võ sư, ném hết mặt mũi của võ sư, dựa vào Ánh Hồng Nguyệt thượng vị, lại xem thường loại phụ nữ như Trạc Tâm Kiều Khách, dựa vào lang chạ với đám đàn ông mà thành danh...

Nhưng vừa rồi lão bị Lý Hạo nói như vậy, có lẽ ở trong mắt của bọn Nam Quyền, mình cùng chả khác đám đàn bà đó.

Đều như nhau!

Ngươi Kim Thương, lấy đâu ra tư cách xem thường?

Kim Thương có chút sụp đổ, lão sợ mình nếu không đi, sẽ mất khống chế ngay tại chỗ....

Mộc Lâm nhìn sang Lý Hạo, thở dài nói: "Đừng kích thích ác quá, Kim Thương lão đại gần đây khang khác, tâm trạng sắp suy sụp, đêm nay ngươi nói kiểu này... ta sợ lão gánh không được!"

Lý Hạo thở dài, nói khẽ: "Đối với Kim Thương mà nói, nếu lại không cách nào phá vỡ tâm ma, siêu việt bản thân, cả một đời kẹt ở chỗ này... thà lão chết đi cho xong! Lão ở trong 36 người, dù là hiện tại, thực lực chưa chắc là yếu nhất... nhưng hào khí có lẽ là yếu nhất. Cuồng Đao, Bích Quang Kiếm, dựa vào tình hình mà ta nắm được, đều tốt hơn tình trạng của lão."

"Nếu tiếp tục nữa... không bằng chết đi cho rồi, đối với võ sư mà nói, đây là một loại tra tấn, lão vĩnh viễn cũng không thể đánh vỡ ý… của Hầu bộ trưởng..."

Lời này vừa nói ra, hơn ngàn võ sư ở đây, thế mà không ai phản bác.

Đúng thế.

Có lẽ... Lý Hạo đúng.

Đối với Kim Thương mà nói, đứng đầu Ngân Nguyệt Tam Thương, xếp hạng năm đó, Viên Thạc thứ nhất, không thể nghi ngờ.

Thứ hai là Thiên Kiếm, thứ ba có chút tranh cãi, có người nói Bá Đao, có người nói Bắc Quyền, cũng có người nói Kim Thương...

Bất kể như thế nào, thời đại kia, Kim Thương cũng trong top 5.

Thế nhưng... thời đại này, Kim Thương, chỉ là Kim Thương, không phải võ sư Ngân Nguyệt không thể trêu chọc, chênh lệch quá lớn, dạng chênh lệch này, theo từng vị võ sư mạnh mẽ xuất hiện, lại tiếp tục như thế, lão không bị giết, cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cho nên giờ khắc này, những võ sư này thật ra đều có thể lý giải.

Trần Tiến cũng thở dài: “Thiên phu trưởng... ai!"

Không nói thêm gì nữa, Mộc Lâm vì đánh vỡ không khí kìm nén, cười ha hả nói: "Đến đây, một người nhận vài cái, không cho phép nuốt riêng, đã nghe chưa? Đừng ném mặt mũi của võ sư Ngân Nguyệt chúng ta, cũng đừng ném mặt mũi của Võ Vệ quân..."

Có người cười nhạo: "Thôi đi, Võ Vệ quân còn được, Ngân Nguyệt võ sư... cũng phải nhìn xem là ai, năm đó nghe đồn Nam Quyền làm không ít chuyện thất đức."

"..."

"Khụ khụ khụ!"

Có người ho khan, có người châm chọc người kia, thấp giọng mắng: "Đồ ngốc, Nam Quyền... một quyền đấm chết thuế biến!"

"..."

Trong nháy mắt, người nói chuyện tỉnh táo, lập tức cười khan nói: "Đùa thôi, tiền bối Nam Quyền rất lợi hại, siêu cấp lợi hại, đều là nghe đồn, nói hươu nói vượn!"

Lý Hạo muốn cười.

Dừng lại rồi.

Thanh danh của Nam Quyền hình như không tốt lắm.

Chẳng khác tên côn đồ... phải ha, thật ra hiện tại cũng không khác gì.

"Vậy mọi người kiểm đi, Nhị Mộc ca giúp ta tổng hợp lại, ta về trước, gặp vị bộ trưởng kia của chúng ta một lần."

"Ngươi yên tâm là được!"

Mộc Lâm cũng không khách khí: "Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không thiếu đồ, à nè, nhẫn trữ vật..."

"Mỗi người 1 chiếc!"

Lý Hạo cười nói: "Sau khi kiểm kê, nhẫn trữ vật không dùng, ta giữ lại vô dụng, mọi người mỗi người lấy một chiếc."

Đám người vô cùng mừng rỡ!

Đối bọn họ thì dù là một chiếc nhẫn trữ vật, cũng là bảo bối, ở đây trừ một số bách phu trưởng, còn có số ít Phá Bách viên mãn, gần như không ai có.

Vả lại, đây là sau khi tới Thiên Tinh thành mới lấy được, tại Ngân Nguyệt, có một số vị bách phu trưởng đều không có.

Mà giờ khắc này, lại là người cấp cho.

Lập tức, đám người nâng cao tinh thần, cực kỳ vui mừng, nhao nhao rống to: "Tạ ơn đô đốc ban thưởng!"