TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1281: Dương kỳ danh (5)

Thanh âm của Lý Hạo vang lên: "Tất cả người đang ở đây đều mang về tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, sẽ không oan uổng một người, một người cũng không bỏ qua, thường thì những người làm trái với luật pháp của Thiên Tinh chắc chắn sẽ bị trừng phạt!"

Hắn nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía những người đang vây xem kia, có người hơi lui về sau một chút, có người không để ý vẫn tiếp tục đứng đấy.

Lý Hạo cũng xem thường: "Có thân nhân hay hảo hữu bị bắt thì chờ thông báo của Tuần Dạ Nhân! Đêm nay ta sẽ chấp pháp, gây thêm phiền toái cho chư vị rồi nhưng mặt khác..."

Giọng nói của Lý Hạo vô cùng hùng vĩ: "Trước đó quân giữ cửa thành đã bị lão bản của Đấu trường Thiên Tinh nổ chết, Lý Hạo ta không thể ngăn cản đúng thật là sai lầm, những quân coi giữ kia đều là bị ta liên luỵ mới dẫn đến cái chết như vậy, gia đình của bọn hắn có thể đến Tuần Kiểm Ti, Tài Chính Ti bất luận chỗ nào đều có thể nhận lấy tiền trợ cấp, dựa theo điều lệ chiến tử mà tiến hành bồi thường!"

Nói xong lời này thì thuyền lớn liền bay lên cao, trong nháy mắt lái đi rời khỏi nơi đây.

Mà bên tai Lý Hạo lại lần nữa truyền đến một tiếng nói của một người: "Lý đô đốc, Mộ ti trưởng muốn ngày mai tâm sự cùng với đô đốc, nếu đô đốc có rảnh thì có thể đi Mộ phủ hoặc là Nội Vụ Ti nói chuyện phiếm vài câu."

"Được!"

Người Nội Vụ Ti chỉ bí mật truyền âm, cũng không có hiện thân.

Vị Mộ ti trưởng kia hiển nhiên cũng không muốn xuất hiện, không muốn giờ phút này nổi lên tranh chấp cùng với Lý Hạo, mặc dù nữ nhi của hắn vẫn đang bị bắt giữ.

Phi thuyền ngự không phi hành.

Một lát sau đã tới tổng bộ của Tuần Dạ Nhân.

Trên thuyền có rất nhiều người, trước đó chỉ có 3000 người giúp việc nhưng hiện tại đã đạt đến 4000 người.

Tổng bộ của Tuần Dạ Nhân đã sớm hiểu ra.

Lúc này tổng bộ đèn đuốc chiếu sáng rực rỡ, có người đến thì có người lại đi.

Cửa ra vào, ba người trợn mắt thật to càng là hiếu kỳ không gì sánh được, nhìn ra ngoài đi một tiếng ầm vang, tiếp theo đó là một con thuyền lớn từ trên cao rơi xuống mặt đất, mấy người đều duỗi cổ rồi đi ra ngoài xem sao, mà Lý Hạo lại là người đầu tiên đi xuống.

Ở cửa chính chỉ có mỗi Ngọc tổng quản chứ không có mặt của Hầu Tiêu Trần.

Ngọc tổng quản nhìn thấy Lý Hạo, chỉ lộ ra nở nụ cười lại rất nhanh hóa thành bất đắc dĩ.

Thật giỏi!

Các ngươi khá lắm, chúng ta vừa mới cho ngươi chạy trốn thì các ngươi đã xuất hiện, điều này không khác gì tát vô mặt bọn ta một bạt tai cả, vì các ngươi mà đêm nay chết hơn mười vị Húc Quang, tổn thất như vậy có thể nói là thảm trọng không gì sánh được.

Không chỉ Ngọc tổng quản mà còn có vị bí thư kia của Diêu Tứ cũng ở đây.

Nhìn thấy Lý Hạo, hơi có vẻ khiếp đảm, nhưng hắn vẫn cố nén rung động mở miệng: "Lý đô đốc, bộ trưởng nói nếu ngươi có rảnh thì đi qua chỗ hắn một chuyến..."

"Được."

Lý Hạo gật gật đầu, hắn đối với Tuần Dạ Nhân cũng chưa quá quen thuộc, nhưng là bây giờ hắn mặc kệ là đứng gác hay là phiên trực, hay là mấy tên muốn xem náo nhiệt chỉ cần thấy mặt Lý Hạo thì ánh mắt đều vội vàng tránh đi.

Duy nhất chỉ có ba người kia chỉ một mực tò mò nhìn chằm chằm vào Lý Hạo.

Lý Hạo cũng nhìn ba người một chút nhưng cũng không để ý thêm nữa, hắn biết mấy người kia, là lũ bại não của Tuần Dạ Nhân.

Thế nhưng mà... Có liên quan gì sao?

Ba người nhìn chằm chằm vào Lý Hạo, nhưng thấy Lý Hạo không để ý bọn hắn cũng có chút không quá sảng khoái, cái tên mắt to kia lộ ra dáng tươi cười: “Lý đô đốc, chúng ta là..."

"Đang có việc, có gì để sau rồi nói!"

Lý Hạo lườm mấy người một chút, nhàn nhạt đáp lại một câu.

Mắt to có chút tức giận, Lý Hạo bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Mồ hôi nước mắt của nhân dân, ngươi nhận bổng ngươi lộc! Cầm tiền mà không làm việc thì có khác gì yêu nghiệt? Bại não? Một đám phế vật!"

"..."

Trong nháy mắt đều an tĩnh.

Sắc mặt của ba người biến hóa, Lý Hạo lạnh lùng nhìn xem bọn hắn rồi thản nhiên nói: "Nhìn cái gì? Lý Hạo ta cầm bao nhiêu tiền thì làm bấy nhiêu công việc, chỉ có nhiều hơn chứ chưa bao giờ ít hơn, xứng đáng với bổng lộc mà ta cầm, xứng đáng với lời hứa mà ngày xưa ta ưng thuận khi gia nhập Tuần Kiểm Ti! Các ngươi... Cút xa một chút, chớ bị ta tra được cái gì nếu không... Ta sẽ xử đẹp các ngươi!"

Sắc mặt của ba người có hơi biến đổi, những người khác cũng vô cùng chấn kinh.

Cái này là... Tình huống gì đây?

Có ý gì?

Lý Hạo cũng không tiếp tục nhìn bọn hắn, trực tiếp đi vào tổng bộ của Tuần Dạ Nhân.

Phía sau ba người mắt to đều sửng sốt hồi lâu, lát sau tên mắt to mới lắp bắp nói: "Hắn... Chửi chúng ta?"

Đúng vậy, chúng ta vừa bị mắng!

Nam tử mang trường đao có chút ngượng ngùng: "Ừm, bị mắng."

Nam tử cầm thương cũng là thở dài một tiếng: "Người ta... Chướng mắt chúng ta."

Đúng vậy, chính là ý này.

Ba người có ý muốn chào hỏi, kết quả Lý Hạo căn bản không thèm để ý, cái gì mà yêu nghiệt, cái gì bại não, cái gì thiên tài, cái gì nhân vật trên Thần Sư bảng, hắn còn không có để ở trong mắt, không phải vì ngông cuồng, chẳng qua là cảm thấy những người này tính cách không phải anh hùng thật sự.

Cứ lật mặt luôn, không cần phải vậy.

Mắt To có chút buồn khổ: "Ta nhìn hắn đêm nay đại sát bốn phương, cảm thấy có thể kết giao... Kết quả... Hừ!"

Kết quả bọn hắn bị bơ lại còn bị mắng.

Mắt To cũng là tức giận không gì sánh được!

Mà rất nhanh bọn hắn thấy được một người đang ở trên đầu thuyền, bỗng nhiên cười: "Mộ Tiểu Dung, ngươi cũng bị bắt à?"

Mộ Tiểu Dung không để ý tới nàng.

Mắt to cười hì hì. "Không nghĩ tới a, chỉ là... Vị kia đúng là to gan, ngay cả ngươi cũng dám bắt."

Nàng cười hì hì nói: "Cầu xin ta đi, ta có biện pháp giúp ngươi rời đi..."

Mới nói được đến đây thì một cỗ kiếm ý đã bao trùm khắp bốn phía, sắc mặt ba người kịch biến.