TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1274: Tất cả đều là hổ giấy (5)

Tình báo đã sai lầm, một sai lầm không hợp thói thường.

Chiến lực của Lý Hạo, thậm chí mạnh hơn gã, gã không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng lão cảm thấy, cho dù mình là kỳ đỉnh phong, cũng chưa chắc có thể đối phó với gia hỏa này, chiến lực cường đại không nói, còn có Nguyên Thần Binh trên người.

Húc Quang sao?

Lý Hạo vốn dĩ không cảm thấy bản thân mình là Húc Quang, hắn chính là võ sư.

Võ sư sẽ không giống với siêu năng.

Không nói thêm một lời nào, một kiếm xuyên thủng đầu của Ngô Dũng, Ngô Dũng trừng mắt nhìn hắn, đây là Lý Hạo tự mình xuất thủ giết chết một gã cường giả Thuế Biến kỳ.

Cách đó không xa, tên Húc Quang đỉnh phong bị trọng thương kia, giờ phút này, đôi chân đã không còn, gã có chút hoảng sợ.

Bỗng nhiên, dấy lên một chút hi vọng: “Lưu Sa….”

Lưu Sa đến rồi!

Ngay tại nơi xa, còn có mấy vị Húc Quang đi theo, Lưu Sa đã đến, có thể gã sẽ không cần phải chết.

Ngô Dũng đã chết!

Tất cả mọi người đều xem thường Lý Hạo, xem thường chiến lực thật sự của Lý Hạo, đều nghĩ rằng, hắn chỉ dựa vào sự lợi hại của thần binh, còn có ngọn núi lớn là Ngân Nguyệt để dựa vào, còn bản thân Lý Hạo, trong mắt rất nhiều người, chỉ có thể sánh ngang với Thuế Biến mà thôi.

Thế nhưng… thật sự như vậy sao?

Mà Lý Hạo, cũng nhanh chóng lật xem một lượt nhẫn trữ vật, một món đồ vật nhìn giống như thủy tinh hiện ra trước mắt, lộ ra vẻ tươi cười, hắn cảm nhận được một chút gì đó, dường như là cùng loại với Bản Nguyên phù mà cây nhỏ đã cho mình kia.

Nhưng cũng không giống nhau cho lắm, cây nhỏ chính là khí tức bản nguyên, còn cái đồ chơi này, lại là khí tức siêu năng.

“Đây chính là phù bảo có tính sát thương do Thần Thông chế tạo hay sao?”

Trong lòng Lý Hạo đang nghĩ, thứ đồ chơi này, lực sát thương mạnh đến cỡ nào?

Ai mà biết được.

Cứ thử là biết thôi.

Sau một khắc, hắn không chút dừng lại, xuyên thẳng qua hư không, giày Truy Phong trong trận chiến này, có ý nghĩa cực lớn, hắn trong nháy mắt xuyên qua, một lần 3000 mét, 3000 mét lần hai…

Khoảng cách 6000 mét, chính là vị trí của bọn người Lưu Sa.

Trong nháy mắt, Lý Hạo đã xuất hiện trước mặt bọn họ, Lưu Sa sắc mặt kịch biến, ả mơ hồ nhìn thấy trận chiến trước mặt, nhưng còn chưa kịp chạy qua thì Lý Hạo đã tới!

Lưu Sa không nói hai lời, nhanh chóng lấy ra bom năng lượng.

Ả lấy ra một quả, chần chờ trong nháy mắt, lại lấy ra ba quả… nhưng trong lúc nhất thời do dự, có nên ném ra ngoài hay không, không có gì khác, lực nổ tung của thứ đồ chơi này quá mạnh, mà giờ khắc này… còn đang ở gần cửa thành.

Vừa nãy Ngô Dũng cũng chỉ là vừa ra khỏi thành, mà ả còn đang ở trong phạm vi nội thành, ở nơi này làm ra vụ nổ lớn như vậy, ả sợ chính mình sẽ gây ra phiền phức rất lớn.

Nếu nổ chết quá nhiều quân canh giữ và người bình dân, ả cũng không dễ gì bàn giao.

Chỉ trong chớp nhoáng chần chờ này, Lý Hạo trực tiếp ném ra một khối thủy tinh.

Sau một khắc, Lý Hạo biến mất.

Bọn người Lưu Sa cảm thấy, Lý Hạo sẽ chần chờ gì đó, Lý Hạo thì không, còn về việc bình dân có bị ảnh hưởng hay không, nơi này thì có bình dân quỷ quái gì chứ, quân canh giữ cũng không phải ít, nhưng nếu quân canh giữ giết sạch… Lý Hạo cũng không hề quan tâm!

Thiên Tinh thành, phàm là làm quan, làm lính, 10 người thì nên giết 9 người, hắn cũng cảm thấy có cá lọt lưới.

Trên bầu trời, một cỗ lực hệ kim, hỏa quấn lấy.

Trong nháy mắt bộc phát!

Sắc mặt Lưu Sa đại biến, vội vàng ném bom năng lượng ra ngoài!

Ầm!

Tiếng nổ vang trời, giờ khắc này, trực tiếp phá hủy kiến trúc gần đó, gần cửa thành, hơn trăm tên lính canh, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Đại địa trực tiếp vỡ ra, một cỗ năng lượng to lớn quét sạch tứ phương.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên, mấy gã Húc Quang bên cạnh Lưu Sa, trong nháy mắt bị hai cỗ năng lượng oanh tạc.

Nơi đây, giống như mặt trời vậy.

Âm thanh của Lý Hạo vang lên như một ác ma: “Tuần Dạ Nhân phủ Đô Đốc Thiên Tinh Lý Hạo, đang chấp pháp, giết chết tà năng! Lưu Sa của sàn đấu la Thiên Tinh, lạm sát vô can, giết chết lính thủ hộ, nắm trong tay bom năng lượng và bùa chú Thần Thông, Tuần Dạ Nhân nhất định phải truy cứu nguồn gốc!”

Một tiếng quát chói tai, vang vọng tứ phương, giờ phút này, Thiên Tinh thành lớn như vậy, nhưng đã yên tĩnh trở lại.

Im lặng!

Ầm!

Một ánh kiếm dịu xạ thiên địa, tốc độ của Lý Hạo quá nhanh, trong nháy mắt xuất hiện, Lưu Sa còn chưa kịp rút lui, Lý Hạo đã xuất hiện.

Lưu Sa giờ phút này bị thương không nhẹ, cũng may là lực lượng của Thần Thông phù bị bom năng lượng triệt tiêu rất nhiều, ả tuy bị thương nặng, nhưng cũng còn sức đánh một trận, ả nhanh chóng lấy ra 9 quả bom còn lại.

Cứ gần như vậy mà ném ra ngoài, dường như muốn ôm Lý Hạo cùng chết.

Thế nhưng…đã đến nước này, ả còn dám chần chờ cái gì.

Cùng lắm thì cùng chết!