Hiện tại, tổng bộ Tuần Dạ Nhân, Phù Hoàng Long cười lạnh lùng một tiếng: “Lý Hạo dĩ nhiên biến mất...không có trở về?”
“Không có.”
“Không phải là không ẩn nấp tiến vào đấu trường Thiên Tinh đi?”
Phù Hoàng Long suy nghĩ lại cười lạnh lùng: “Tên đó tưởng rằng chỗ này là phương Đông? Có lần đầu tiên, còn muốn che giấu lần thứ hai?”
Có tên thuộc hạ nói: “Có phải là chạy rồi không?”
Người nói chuyện thật ra rất quen với Lý Hạo.
Hồ Thanh Phong cẩn thận nói: “Tên Lý Hạo này thật ra ta có biết chút ít cũng từng gặp qua, tên đó ở phương Đông náo động lớn như vậy, thật ra ta cũng ngoài ý muốn. Dựa theo sự hiểu biết của ta về tên đó, hắn hẳn sẽ không lớn gan như vậy...hiện tai hẳn đã sắp chạy, phải biết rằng, hắn tuyên chiến chính là một ti.”
Phù Hoàng Long ngoài ý muốn nói:
“Chạy! Tên đó không sợ Hầu Tiêu Trần...”
“Thầy tên đó Viên Thạc, Địa Phúc Kiếm, Quang Minh Kiếm đều là chỗ dựa vững chắc của hắn ta, hắn hẳn sẽ không sợ Hầu Tiêu Trần.”
Phù Hoàng Long cười lên, nụ cười rất tươi: “Chạy, vậy mới tốt! Vậy chơi mới vui, Hầu Tiêu Trần hùng hổ tuyên chiến, đại tướng tiên phong lại bỏ chạy suốt đêm. Làm trò cười cho người trong nghề thì không nói, uy nghiêm toàn bộ mất hết, còn phải chịu tội đã giết chết cục trưởng Lưu. Cục trưởng Lưu hiện tại đã không dễ làm, sớm muộn cũng mất, ta muốn xem Hầu Tiêu Trần sẽ đi bước tiếp theo như thế nào.”
Hồ Thanh Phong gượng cười không dám nói tiếp.
Mà nhìn thời gian Lý Hạo vẫn chưa đến.
Tất cả mọi người đều ngoài ý muốn.
Đấu trường Thiên Tinh.
Người phụ nữ xinh đẹp Lưu Sa, đàn ông ngăm đen Ngô Dũng, thật ra đều đang chờ đợi, đợi...nhưng không có người tới.
Đấu trường Thiên Tinh hôm nay còn phải buôn bán.
Nhưng hôm nay rõ ràng không có động tĩnh gì, đến đây đều là người quý quan to, dĩ nhiên không phải vì trận chiến của Nhật Diệu trên khán đài, thứ bọn họ muốn nhìn chính là Lý Hạo của phủ Đô Đốc Thiên Tinh đến xem nhà.
Có điều...không thấy.
Tất cả đều bình thường.
Trên khán đài, phía trên một lô ghế trung bình vang lên tiếng thở dài thất vọng.
“Chạy!”
“Không nghĩ đến!”
“Ai có thể nghĩ đến? Là Hầu Tiêu Trần chủ động tuyên chiến, Ma Kiếm mới vừa vào kinh, chúng ta đều tưởng rằng hắn sẽ làm ra một ít chuyện lớn nào đó, đứng vững gót chân, thật ra...không thấy người!”
“Không phải bị người khác ám sát rồi đấy chứ?”
“Vậy thì ngươi quá coi thường Hầu Tiêu Trần rồi, cũng xem thường thử trình độ khuếch tán tin tức của Thiên Tinh thành, thật sự bị ám sát, sớm đã có tin tức truyền ra rồi, dĩ nhiên là suốt đêm chạy trốn rồi!”
“Ma Kiếm...cứ như vậy?”
“Cười chết người!”
“Hầu Tiêu Trần hẳn không dám ra khỏi cửa, ra ngoài chỉ sợ bị người ta cười chê...chúng ta đều tưởng rằng hôm nay là ngày Ma Kiếm phải giương oai, nào ai biết được người còn chưa nhìn thấy.”
“Không có ý nghĩa!”
“...”
Mỗi một vị khách nhân đều đang nghị luận, có người trào phúng, có người bật cười, cũng có người lí giải Lý Hạo.
Dù sao đắc tội cũng không phải người binh thường, là một trong cửu ti.
Chạy trốn...cũng là một quyết định sáng suốt mà thôi.
Tài Chính Ti.
Cục trưởng Lưu ngẩn đầu nhìn bầu trời, nhíu mày, chìm vào suy nghĩ.
Ta bị ảo tưởng?
Lý Hạo thật bị doạ chạy?
Có điều tối hôm qua vừa gặp Lý Hạo, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tên kia, cho ông ta cảm giác, không phải là loại người nhác như chuột.
Ông ta tỏ vẻ đau đầu.
Tất cả đều chuẩn bị tốt, đấu trường hôm nay, chính là tu la tràng, là nơi chôn thân của Lý Hạo...rốt cuộc người không đến, chôn cái rắm!
Điện thoại vang lên.
Ông ta nghe điện thoại, nghe hội báo, lúc sau chậm rãi nói: “Cẩn thận một chút, không được thả lỏng cảnh giác, lúc trước tên đó ở Định Biên, giải mạo yêu tộc quang minh chính đại bước vào Từ phủ, cẩn thận tên đó lẻn vào đấu trường, thừa dịp các ngươi chưa chuẩn bị mà hạ thủ...”
Nhưng gần nhất thật ra cũng ít vài phần khí phách, thiếu vài phần bá đạo.
Ở trong mắt ông ta, Hầu Tiêu Trần là muốn lập uy, đối phó đấu trường Thiên Tinh, không nên là như vậy.
Một đống ý nghĩ xuất hiện trong đầu, ông ta nhíu mày, lấy ra một khối ngọc bội, đưa một ít chữ vào, hỏi hành tung của Lý Hạo.
Cuối cùng ...chẳng có tin tức gì.
Tối hôm qua Lý Hạo rời khởi Cửu Long các liền biến mất không thấy nữa.
Lý Hạo đâu?
Về phần Nam Quyền ở Thiên Tinh tương đối điệu thấp, vài lần tên đó ra tay, không có bao nhiêu người biết, rất ít người cảm ơn, hơn nữa cũng không ai tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa Nam Quyền bên ngoài không có liên hệ gì đến Lý Hạo.
Mấu chốt là Nam Quyền còn rất yếu.
Hơn nũa lại ở hoàng cung tra Nam Quyền, thì phải xâm nhập hoàng cung tra xét, dễ dàng tạo ra biến cố, thật ra cũng không ai muốn đi hoàng cung hỏi Nam Quyền có ở nhà hay không.
Lúc này Lý Hạo mới đến Thiên Tinh, cũng không quen ai, lập tức liền không thấy người.
Không thể không làm cho người khác nghi ngờ, hắn không phải là sợ rồi, chạy rồi?
Tuần Kiểm Ti.
Cục trưởng cũng vuốt cằm, vẻ mặt khác thường, một lúc sau mới nói: “Tuần Kiểm Ti có hành tung của Lý Hạo sao?”
Phía dưới có người lên tiếng: “Không có...nhưng tối hôm qua gần cửa Bắc có cường giả trực tiếp bay lên trời rời đi...có thể đó chính là Lý Hạo, nhưng không có cùng quân đội đối mặt.”
“...”
Cục trưởng Tuần Kiểm Ti cũng hết chỗ nói: “Náo kiểu này! Hầu Tiêu Trần tối hôm qua có bao nhiêu bá đạo, cái này được rồi...quên đi, doạ người chính là Hầu Tiêu Trần, không có liên quan đến ta.”
Lý Hạo chạy trốn suốt đêm, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc ở bên ngoài cũng chưa phản ứng lại đây.
Đám người phía dưới, cũng dỡ khóc dỡ cười.
Tiếng sấm, tiếng mưa đều nhỏ lại.
Không có chút gió nào.
Hôm nay Lý Hạo cùng Hầu Tiêu Trần, người mà cả thành Thiên Tinh đề cập đến.
Có điều cảm giác hẳn sẽ trở thành trò cười.
Xung quanh cũng có người không ngừng tìm kiếm, tra xét hành tung của Lý Hạo.
Lý Hạo còn nắm giữ hai thanh thần binh đâu.
Có điều không ai có thể tìm được Lý Hạo.
Lý Hạo lúc này, đang ở đáy biển đốt tiền, giúp cho Nam Quyền bão hoà khoá siêu năng.
Về phần người khác nghi luận, người khác trào phúng...từ trước đến nay Lý Hạo không thèm quan tâm đến.
Mạng là của chính mình, lão Hầu có chút mạo hiểm, nhưng Lý Hạo không muốn mạo hiểm như thế, đem toàn bộ hy vọng đặt lên trên người khác.