TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1241: Ăn bữa cơm (5)

Hắc Báo có chút tức giận, trừng mắt chó nhìn Lý Hạo.

Hắn thế mà muốn bán cả thịt chó!

Lý Hạo tiếp tục xem, nhìn một hồi, sờ lên cằm nói: “Đặc sản của Bắc hải, thịt của Hải Tầm Long Ngư… thứ đồ chơi này, không phải người bình thường có thể bắt được, là do hải tặc Bắc hải bắt đúng không?”

Nữ quản lý vẫn là im lặng.

Lý Hạo lẩm bẩm nói: “Xem ra, việc mua bán của các ngươi rất lớn, ngay cả hải tặc cũng có qua lại, ta nhớ trên biển có một thương đoàn Tứ Hải… bây giờ xem ra, có lẽ hải tặc mới là đối tượng giao dịch chủ yếu đúng không?”

Ngẩng đầu nhìn nhìn về vị nữ quản lý: “Việc hải tặc ăn thịt người, các ngươi có biết hay không?”

Nữ quản lý cúi đầu nói khẽ: “Không rõ lắm, quý khách có lẽ đã hiểu lầm, đây cũng không phải là do giao dịch với hải tặc mà có, mà là bản thân thương đoàn bắt được từ trong biển cả.”

Lý Hạo khẽ gật đầu.

Tiếp tục xem, xem một hồi, cười nói: “Được rồi, đều là rác rưởi! Đem một bình trà ngon đến đây, cho nhiều sinh mệnh chi tuyền một chút, giá cả cứ dựa theo 1600 khối Thần Năng Thạch mà tính! Những đồ ăn khác, chỉ cần làm một vài món bình thường là được, đem thêm những đồ ăn vặt miễn phí, không tính tiền là được.”

Nói đến đây, đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhìn Hầu Tiêu Trần: “Hầu bộ, Kim Thương tiền bối chính là Tuần Thành Sứ cao cấp đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Còn Nhị Mộc ca thì sao?”

“Cũng vậy.”

“Vậy liền thêm 200 khối nữa!”

Lý Hạo nhìn về phía nữ quản lý: “Một cái thì ghi nợ lên đầu của Kim Thương Võ Vệ Quân, còn một cái thì ghi nợ lên đầu của Phó Thiên Phu Trưởng Mộc Lâm.”

Nữ quản lý vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không dám cự tuyệt, nói khẽ: “Vậy được, ta xuống dưới an bài.”

Lý Hạo cười ha hả, cũng không cản trở.

Hầu Tiêu Trần cũng thế.

Giờ phút này, Hầu Tiêu Trần ngồi trên ghế, nhìn xuống phía dưới, khung cửa sổ to lớn, đang hướng về phía hoàng cung, lão cúi đầu nhìn một hồi, cảm khái nói: “Trước kia, nơi đây còn sáng sủa hơn một chút, bây giờ cơ hồ tối như mực.”

Lý Hạo cũng nhìn ra ngoài, nhìn một hồi, dụi dụi mắt: “Cường giả đúng là không ít.”

“Điều đó là đương nhiên!”

Hầu Tiêu Trần nở nụ cười rồi tiếp tục uống trà, Lý Hạo cũng đang uống trà, uống một hồi, mở miệng nói: “Bộ Trưởng muốn ta làm chút gì không?”

“Tự ngươi quyết định đi.”

“Có chỗ tốt gì không?”

Lý Hạo suy nghĩ nói: “Không phải nói loại chỗ tốt đó… mà là sau khi làm, tính lâu dài mà nói, có lợi ích gì không? Đối với ta, đối với Ngân Nguyệt, đối với Bộ Trưởng…”

“Uy hiếp một tí, đứng vững trong Tuần Kiểm Ti, để Tuần Kiểm Ti biết ta tuy rằng khó làm, nhưng cái ta đoạt chính là lợi ích của kẻ khác, quyền lợi của kẻ khác…để cho Tuần Kiểm Ti lớn mạnh! Mà ngươi và ta, đều là người của Tuần Kiểm Ti, Lý Hạo ngươi phải nhớ lấy, ở nơi đây ngươi vẫn là phải tìm một chỗ dựa… hoặc là tồn tại để chịu tiếng xấu thay cho người khác!”

“Ví như vị Tuần Kiểm Ti kia, ngươi mang đến cho lão chỉ có phiền phức, không có chỗ tốt,… lão sẽ không quản ngươi! Nhưng nếu như ngươi mang đến phiền phức cho lão mà đồng thời cũng mang đến lợi ích to lớn… lão sẽ quản ngươi!”

Hầu Tiêu Trần cười nói: “Lão không quan tâm phiền phức hay không, cái lão quan tâm chỉ là, sau khi phiền phức kết thúc thì lão sẽ đạt được cái gì? Chỉ cần ngươi dùng thủ đoạn hợp lý và hợp pháp, giúp Tuần Kiểm Ti tranh thủ được một chút thứ, lão sẽ đồng ý trong phạm vi có thể mà trợ giúp cho ngươi.”

Lý Hạo gật gật đầu.

Cân nhắc một phen, lại nói: “Trợ giúp này có lớn hay không?”

“Tương đối lớn! Ít ra, lão Ti trưởng cũng là Thần Thông cảnh a!”

Hầu Tiêu Trần cười rộ lên: “Cứ như vậy, những Thần Thông cảnh khác, cũng không dễ quản, đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Nhưng lão không sợ đuôi to khó vẫy sao? Vả lại, chúng ta là người Ngân Nguyệt.”

Lý Hạo nhìn Hầu Tiêu Trần, có chút nghi hoặc.

Hầu Tiêu Trần không thể làm gì khác hơn nói: “Ngươi phải hiểu rằng, trong mắt của Cửu Ti, bọn Hoàng Thất chính là bậc nhất! Bậc thứ hai chính là ba đại tổ chức, Thất Đại Thần Sơn, phủ ba đại Quốc Công, Ngân Nguyệt, tiếp đó chính là hành tỉnh cấp bậc thứ 3, lĩnh địa của yêu tộc, hải tặc ở tứ hải …”

“Thất Đại Thần Sơn sao?”

Lý Hạo khẽ nhướng mày: “Ví như Thiên Kiếm sơn, chỉ có tiền bối Thiên Kiếm, cái này cũng có thể xếp ở bậc thứ hai hay sao?”

Có thể đứng ngang hàng cùng Ngân Nguyệt và phủ Quốc Công ư?

Đương nhiên, thật sự thì Thiên Kiếm rất cường đại.

“Ai nói với ngươi, Thiên Kiếm sơn chỉ có Thiên Kiếm mà thôi?”

Hầu Tiêu Trần bật cười nói: “Nếu như chỉ có Thiên Kiếm thì làm sao coi là một trong bảy đại thần sơn được, Thiên Kiếm cùng Bá Đao, Bắc Quyền khác nhau ở điểm nào? Kiếm tu thiên hạ, chín phần đều bên trong Thiên Kiếm sơn! Không chỉ võ sư Ngân Nguyệt, còn có trung bộ, đại lục tứ phương… số lượng lớn kiếm tu hội tụ tại Thiên Kiếm sơn, ngươi sẽ không cảm thấy, Thiên Kiếm sơn chỉ có mỗi Thiên Kiếm thôi chứ?”

Lý Hạo cười gượng, thật sự cảm thấy như vậy.

Thì ra là thế!

Không ngờ người ta gần như thống nhất kiếm tu trong thiên hạ, cái này không giống với tưởng tượng của hắn, hắn còn tưởng rằng Thiên Kiếm chỉ là một khách độc hành, không thích làm những chuyện này.

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài tiếng bước chân truyền đến.

Không phải của nữ quản lý kia.

Sau một khắc, dưới ánh mắt có chút bất đắc dĩ của nữ quản lý, cửa đại sảnh bị mở ra, một vị hơi mập mạp một chút, dẫn theo mấy vị quan viên bước vào.