Lý Hạo quét mắt một vòng, cũng không thấy được giày Truy Phong.
Phía trên từ đường, ngược lại là có một thứ nằm trên tế đàn, theo hình dạng hắn nhìn thấy thì có lẽ là cái giày Truy Phong ngày ngày bọn họ cung phụng, nhưng giờ phút này lại là rỗng tuếch.
Không phải nói là trong các lễ lớn, Từ gia đều sẽ lấy giày Truy Phong cung phụng ba ngày sao?
Lần này không cung phụng rồi hả?
Mà giờ phút này, trong từ đường, Từ Tinh không quan tâm những cái này, trầm bỗng du dương, trách trời thương dân, phẫn nộ cùng máu tanh, đau thương cùng nước mắt, đọc lên từ điếu văn: "Liệt tổ liệt tông tại thượng, truyền thừa Từ gia mấy trăm năm vì nước vì dân, vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ lê dân cúc cung tận tụy đến khi chết thì mới dừng. . . Không sai, huynh trưởng Từ Trấn chết thảm dưới tay bọn người Ngân Nguyệt gian tà, càng có lũ người phản chủ tàn sát tướng lĩnh trong quân. . ."
Từng chữ nói ra, người đọc thương tâm, người nghe rơi lệ.
Đến nỗi Lý Hạo cùng Quang Minh Kiếm tự nhiên trở thành kẻ gian cùng ác bá.
Bên ngoài, những người này có người lộ ra vẻ thương xót, có người cúi đầu thở dài, có người nghiến răng nghiến lợi. . . Mấy phần thật cũng có mấy phần là giả, đều chỉ có bọn họ biết.
"Con cháu vô dụng lại để kẻ gian cướp đi chí bảo truyền thừa. . . Con cháu lấy làm hổ thẹn đành thề cả đời phấn đấu quyết tâm đoạt lại chí bảo. . ."
Từ Tinh lại thì thầm, mà cũng ngay lúc này.
Đằng sau vang lên một trận ồn ào náo động.
Lý Hạo cũng quay đầu xem trong lòng nao nao, giờ phút này, một vị lão già đạp bước mà đến, theo lý thuyết con trai hay cháu trai tế điện thì ông sẽ không xuất hiện, nhưng vì sao bây giờ Từ Khánh lại xuất hiện.
Sau lưng còn mấy vị cực kỳ mạnh mẽ tướng quân đi theo.
Không chỉ như vậy, giờ phút này trong tay Từ Khánh đang nâng lấy một cái giày, sắc mặt đóng băng từng bước một đi đến phía trước từ đường, thanh âm đã truyền vang mà ra: "Hậu bối Từ Khánh không có năng lực, ném đi mặt mũi tổ tông! Giày Truy Phong mất đi một cái chỉ còn có một, để bây giờ không còn cái gì để cung phụng, ta thật vô cùng hổ thẹn với tổ tông!"
"Không sai, Từ gia đứng sừng sững ở phương đông, biết hổ thẹn sau đó liền dũng, cái giày Truy Phong này ta mong tiên tổ chứng kiến Từ gia ta chắc chắn đoạt lại cho bằng được, sau đó đánh giết kẻ thù, rửa sạch nỗi ô nhục này!"
Dứt lời, ông đã bưng lấy giày Truy Phong vào trong từ đường, cầm một cái giày Truy Phong cung kính bái phỏng ở bên trên tế đàn.
Trong nháy mắt này, không ít người đều là ánh mắt tỏa sáng.
Mà Lý Hạo càng là dứt khoát thần ý trực tiếp dò xét mà đi!
Những người khác không có lá gan này, nhưng hắn lại là không sợ, mà Từ Khánh lại giống như đã dự đoán từ sớm nên cũng không ngăn cản, ông biết giày Truy Phong vừa ra, cái tên đại yêu này liền sẽ không nhịn được.
Dù sao đối phương chính là vì cái này mà đến.
Lý Hạo vội vàng dò xét thần ý bao trùm, hắn thật đúng là sợ gặp phải hàng giả, bây giờ thật tốt bao nhiêu quang minh chính đại mà dò xét, người bình thường đương nhiên không nhận ra thật giả nhưng Lý Hạo thì khác.
Giày Truy Phong là thật hay giả, nhìn cỗ năng lượng đặc biệt bên trong liền biết.
Thứ này rất là khó để ngụy tạo.
Tra xét rõ ràng một chút, Lý Hạo cũng không thể hoàn toàn phán đoán thật giả nhưng mà cũng không khách khí, chỉ trực tiếp đưa tin Từ Khánh: "Ngươi chính là Định Quốc Công? Vật này khoảng cách ta quá xa, bổn vương có thể tự mình dò xét thật giả một chút? Nhìn xem đến cùng có phải vật mà nhất mạch Khuê sơn ta cần hay không!"
Từ Khánh rất bình tĩnh truyền âm nói: "Đương nhiên có thể, chỉ là sứ giả chờ một lát, chờ cho đến khi tế điển kết thúc thì sứ giả có thể tự mình dò xét."
Không biết Lý Hạo là không kịp chờ hay là cố nhẫn nại một chút đây.
Vậy thì chờ đi!
Trong đầu hắn lần nữa hiện ra vô số suy nghĩ, hắn biết rõ Khuê sơn cùng bọn hắn hợp tác bằng cái giày này, đương nhiên đối phương nói chung sẽ không dám làm giả.
Một khi xác định là thật. . . Chính mình hay là lập tức cướp đi?
Hay là tiếp tục chờ đợi?
Suy nghĩ thoáng qua, Lý Hạo cưỡng chế dập tắt, hắn quan sát những siêu năng khác đang đi qua đi lại, có ít người siêu năng cũng khá lợi hại, xem ra cũng là tâm tình khó mà bình phục, nếu không phải Từ gia mạnh mẽ thì lúc này có lẽ sẽ có người muốn đi lên đoạt bảo.
. . .
Giờ phút này, không chỉ Lý Hạo chăm chú nhìn.
Các cường giả bên ngoài, mặc dù không dám phóng thích thần ý hoặc là tinh thần lực dò xét, nhưng ánh mắt đều lấp lóe, từng cái nhìn chằm chằm cái kia giày Truy Phong, thứ này, nghe nói là bảo vật truyền thừa của Bát đại gia.
Thần kiếm Lý gia bây giờ đã thể hiện một chút năng lực khiến vô số người vì nó mà động tâm.
Cái giày Truy Phong này cũng là một trong số đó, phải chăng sẽ có năng lực tương tự hay không?
Thử quan sát một chút, Du Tiều khẽ nhíu mày, cảm nhận được một cỗ tinh thần lực cố ý khiêu khích hoặc là thần ý chập chờn, nghiêng đầu nhìn lại chỉ thấy cái con chó vàng kia đang nhìn chính mình, ánh mắt hung ác thậm chí có sóng chấn động truyền vào não hải: "Nhìn cái rắm, cái đồ chơi này là thứ mà Từ gia muốn tặng cho nhất mạch Khuê sơn bọn ta, ngươi nhìn cái gì mà nhìn!"
Trong lòng Du Tiều khẽ nhúc nhích.
Mà thời khắc này, không chỉ mỗi lão nghe được, thật ra cũng có không ít người nghe thấy lời này, ai nấy đều có chút ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không nói cái gì.
Thì ra là thế!
Từ gia lấy giày Truy Phong làm một cái giá lớn đổi lấy sự hợp tác cùng với Khuê sơn. . . Khó trách trước đó không có động tĩnh gì, thì ra là vì cái này.
Du Tiều có vô số ý nghĩ trong lòng.
Khuê sơn cần giày Truy Phong. . . Cái giày Truy Phong còn lại là ném đi đây?
Sau đó, cái tên đại yêu này có chết đâu?
Đây chẳng phải là nói Từ gia chẳng những không hợp tác được với Khuê sơn, ngược lại là sẽ chịu đựng lửa giận của Khuê sơn?
Trong lòng giờ lão phút này cũng là có vô số suy nghĩ.
Tuyệt đối không thể để Khuê sơn hợp tác với Định Quốc Công, bởi vì Khuê sơn có không ít đại yêu, còn có cái gì Cổ Yêu khiến cho những người khác chỉ có thể cúi đầu xưng thần, thì ai dám phản kháng!
Lúc này, lão nhìn về phía con trai trưởng Đông Cực hầu, rồi lại nhìn vị phó hội trưởng của Thần Nhật Hội, ba người liếc nhau một cái giống như đều hiểu ý của đối phương.
Không thể để cho bọn hắn hợp tác!
Nếu không thì phương đông sẽ không có đất cho bọn họ đặt chân!