Trong lòng Lý Hạo khẽ động, đây là động tâm rồi sao!
Xem ra, chính là lão già Từ Khánh đang điều khiển từ phía sau kia muốn hỏi.
Hắn lần nữa thổi phồng sự việc, trong tinh thần ba động tràn đầy ngạo mạn: “Chỉ là 5 vị Húc Quang của yêu tộc mà thôi! Nếu như Long thần tấn cấp thành công, bên ngoài Đế cung đã có bảo hộ an toàn, chỉ vẻn vẹn 5 vị Húc Quang thì có là gì chứ? Khuê Sơn nhất mạch có vô số yêu tộc, các ngươi muốn bao nhiêu, cứ việc mở miệng! Chúng ta cần chính là cường giả, những cường giả vượt qua Húc Quang, Húc Quang cũng chỉ là những tên lâu la mà thôi… Long thần nếu không thể tấn cấp, chờ những vị kia trong Đế cung… khụ khụ, không thể nói cho ngươi được, nếu tiếp tục chậm trễ, Long thần không thể tấn cấp thành công, chúng ta cũng không cần nó nữa!”
Từ Tinh sợ hãi, gã đã hiểu ý, những cổ yêu kia có lẽ sắp ra khỏi Đế cung rồi sao?
Gã lập tức có chút nóng nảy, Khuê Sơn cách phương đông không hề xa.
Vậy không phải …sẽ rất nguy hiểm hay sao!
“Những đại nhân trong Đế cung kia, sắp ra đây rồi hả?”
Gã cẩn thận từng li từng tí hỏi lấy một câu.
“Không liên quan tới ngươi.”
Lý Hạo ngạo mạn nói: “Cho dù có ra đây, cũng không quản các ngươi đâu, cái tâm tư kia của các ngươi, ta vừa nhìn đã rõ! Cho dù có ra ngoài, chúng ta cũng sẽ đến Ngân Nguyệt! Mục tiêu của chúng ta, không phải là nơi này, thậm chí không phải là thế giới này, mà là sâu trong thương khung kia, nói các ngươi cũng không hiểu, chúng ta sẽ đi theo bước chân của cổ Nhân Vương, đi theo bước chân của Đế Tôn, rời khỏi nơi đây… Ánh mắt của các ngươi quá thấp, chỉ là một khối đại lục mà thôi, năm đó, hạch tâm của Thiên Tinh vương triều kia, cái mà các ngươi gọi là đại lục trung bộ, cũng chỉ là một hòn đảo Thiên Tinh nho nhỏ mà thôi, bây giờ hoàng triều Hoàng Thất kia, cũng bất quá là chiếm cứ cái di chỉ năm đó của Thiên Tinh trấn, lúc này mới có một chút vốn liếng…”
Từ Tinh cảm thấy tam quan của mình sắp nổ tung!
Ý gì đây?
…
Cùng lúc đó.
Sắc mặt của Từ Khánh cũng biến đổi, tự lẩm bẩm: “Thiên Tinh đảo, Thiên Tinh trấn… thì ra là thế! Ngân Nguyệt… thì ra, nhưng tồn tại của cổ văn minh này, mục tiêu cho tới bây giờ đều không phải là vùng đất này… thì ra vương triều thật sự cũng chỉ là một hòn đảo… đúng là không thể tưởng tượng nổi…” lại nghĩ đến một số tình báo trong tay mình, gã cũng tin tưởng.
Trong mắt chỉ có sợ hãi và dục vọng!
Theo cách nói của Lý Hạo, gã đột nhiên vững tin một điều, Khuê Sơn sẽ không cảm thấy hứng thú với phủ Định Quốc Công của gã.
Cho dù bọn họ có chiếm cứ phương đông, đối phương cũng sẽ không để ý đến.
Thế nhưng, gã để ý.
Nói như vậy, đúng là có cơ sở hợp tác.
Đối phương tìm kiếm hợp tác, có lẽ chỉ là tạm thời, khả năng bây giờ những người kia, thật sự không có cách nào tùy tiện ra ngoài… mà đây đúng thật là cơ hội tốt của phủ Quốc Công.
Nhưng một khi bỏ lỡ, có lẽ sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
“Giày Truy Phong…”
Gã cắn răng một cái, dù sao cũng đã mất hết một chiếc, chiếc thứ hai, cứ coi như cũng mất là được rồi!
Đối phương có lẽ thật sự sẽ trả lại.
Theo cách nói của tiểu yêu này, Xà vương đó nếu không đột phá, sẽ bị bỏ rơi, một khi bị bỏ rơi… còn gì giày Truy Phong làm gì, chỉ sợ cũng đã không còn hiệu quả gì nữa.
Lúc này, gã nên giúp đỡ Xà vương đột phá, như vậy Xà vương mới có thể đứng vững được, mới có thể cảm tạ ân tình mà Từ gia đã giúp nó đột phá.
Có mối quan hệ với Xà vương, mới có thể đạt được hợp tác với Đế cung Khuê Sơn.
Nghĩ rõ những thứ này, Từ Khánh biết mình nên làm như thế nào.
Gã giờ phút này, đã triệt để tin tưởng thân phận của Hắc Báo, cũng không có cách nào khác, thật sự là những thứ mà đối phương hiểu được quá nhiều, có một số đồ vật, 200 năm nay Từ gia đã khai quật rất nhiều di tích, kỳ thực cũng không hiểu rõ như đối phương vậy.
Mà cái loại kiến thức nửa vời này, khiến gã đối với lời nói của Lý Hạo đúng là hết lòng tin theo, không chút nghi ngờ.
Nếu như có một chút không hiểu, kỳ thực Lý Hạo nói nhiều hơn đi nữa thì cũng là đàn gãy tai trâu mà thôi.
Sợ là sợ người ta hiểu một chút, nhưng cũng không hoàn toàn hiểu hết.
Cứ như vậy lời nói của Lý Hạo liền có lực sát thương rất lớn, quả thực là lời nào cũng khiến người ta chấn kinh.
…
Giờ khắc này, Từ Tinh dường như nhận được chỉ thị gì đó, mở miệng nói: “Sứ giả, sau khi hừng đông, đại tế của Từ gia bắt đầu, một số người ở các hành tỉnh khác của phương đông sẽ đến đây, khi đó, sứ giả có hứng thú đi xem lễ hội không?”
“Không có ý nghĩa!”
Lý Hạo muốn bắt còn cố thả, Từ Tinh vội vàng nói: “Khi đó phụ thân sẽ xuất quan, phụ thân xuất quan mà nói, giày Truy Phong cũng có thể mang ra ngoài!”
Lý Hạo lập tức nói: “Được thôi, bổn vương cũng muốn đi xem một chút náo nhiệt!”
Từ Tinh đại hỉ, tiếp theo trong lòng lại thầm mắng một tiếng!
Không có điều gì khác, phụ thân đã nói, sau khi trời sáng, không cần phải dâng tặng giày Truy Phong…không, là không cần phải dâng tặng giày Truy Phong trong tay gã, chờ lão đến tự mình chủ trì!
Bà mẹ nó!
Giờ phút này Từ Tinh chẳng lẽ còn không hiểu rõ ý tứ trong đó hay sao!
Lão đầu tử cho mình chiếc giày Truy Phong kia là đồ giả, để qua mặt người khác mà thôi, nhưng bây giờ, sứ giả yêu tộc đã tới, bản thân gã một khi dâng tặng đồ giả, đối phương phát hiện không phải là thứ mình cần, nếu như trở mặt rời đi, vậy liền không ổn.
Hiển nhiên, phụ thân chuẩn bị tự mình xuất hiện, dâng ra đồ thật…thật không ra gì cả.
Nói thì hiên ngang lẫm liệt, Từ gia của ta còn sợ bị người ta đoạt mất sao?
Thế nhưng, chẳng phải là đưa đồ giả cho mình hay sao.
Từ Tinh càng nghĩ càng giận!
Giờ phút này, lại nhìn Hắc Báo, trong lòng dâng lên một chút tính toán, trước kia cảm thấy phụ thân cao không thể với, nhưng hôm nay xem ra cũng chỉ là như vậy, nếu như bản thân có thể lôi kéo quan hệ với hậu duệ của cổ yêu này, đạt được sự ủng hộ của Đế cung, phụ thân dám không truyền vị cho mình hay sao?
Không… có lẽ… bản thân có thể nghĩ nhiều hơn một chút.
Chỉ khơi khơi là một chức vị Quốc Công, liền thỏa mãn rồi hay sao?
Mà mấu chốt của tất cả mọi thứ, chính là con đại cẩu màu vàng trước mắt mình bây giờ.
Giờ phút này, Từ Tinh rất khiêm tốn, lại càng thêm nhiệt tình, gã cười đến nỗi Lý Hạo cảm thấy có chút tê tái da đầu, ngươi cười như vậy để làm gì?
Chẳng lẽ ta khoát lác quá trớn rồi, bị các ngươi phát hiện gì đó hay sao?
Trong lòng có chút bất định, đã đến bước này, Lý Hạo cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục giả bộ mà thôi.
Vẫn cứ cái bộ pháp lục thân không nhận kia, Lý Hạo rời khỏi bảo khố, giờ phút này, cách nghĩ của Lý Hạo cũng thay đổi một chút, giày Truy Phong… không đủ a, trước khi đi, nếu không lấy hết bảo khố này, hắn thật không cam tâm.
Tự mình phải nghĩ một chút, làm sao có thể lấy đi cả bảo khố này?
Tốt nhất là phải làm thêm một chút phiền phức cho phủ Quốc Công, bằng không những gia hỏa này quá rãnh rỗi, tất nhiên sẽ truy sát mình tới chết.