TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1133: Siêu lừa đảo (6)

Từ Tinh có chút bất đắc dĩ.

Những thứ này đều là rác rưởi sao?

Đại lượng Thần Năng Thạch vô số Thần Bí Năng, hơn cả ngàn bộ chiến giáp cổ văn minh đều không thể sử dụng, nếu không phải vì không thể sử dụng, chỉ đưa ra một thứ, cũng đều là bảo bối.

Cũng phải, người ta lai lịch lớn, kiến thức cũng nhiều hơn.

Gã lập tức nói: “Trên lầu hai có một số bảo vật, có thể sứ giả sẽ cảm thấy hứng thú, là một số Nguyên Thần Binh… đương nhiên, đẳng cấp cũng không cao cho lắm.”

Một số!

Lý Hạo lần nữa líu lưỡi, một số là có ý gì?

Hắn cũng không nói nhảm nữa, đi thẳng lên lầu hai.

Bố trí ở lầu hai, cũng không giống trước đó, mà là từng ngăn tủ đơn độc, chứa đầy ngọc ngà châu báu.

Ngăn tủ không ít, nhưng rất nhiều ngăn đều để trống.

Mà trong một số tủ, cũng có trưng bày một số đồ vật, liếc mắt nhìn một cái… lầu hai ít nhất có hai ba chục cái kệ đều có để đồ vật, có một số còn lan tỏa ra một nguồn năng lượng nhàn nhạt, hiện ra một chút chỗ phi phàm.

Có trường đao màu lửa đỏ, có đại kiếm màu vàng đất, có cung tên giống như băng sương vậy…

Từ Tinh lúc này cẩn thận từng li từng tí, nhìn thoáng qua Hắc Báo, sợ gia hỏa này lại kêu gào là rác rưỡi, lập tức nói: “Đây đều là Nguyên Thần Binh…”

“Ta biết!”

Lý Hạo không khách khí nói: “Cũng là rác rưỡi, vả lại, đối với yêu tộc không phải là bạn tốt! Những cái gọi là Nguyên Thần Binh này, đều là dùng thi thể của yêu tộc để chế tạo, từ mấy ngàn năm trước đã bị loại bỏ, thời kỳ Tân Võ cũng chỉ có sơ kỳ sử dụng, hậu kỳ đều là sử dụng những thần binh loại mới, những Nguyên Thần Binh này…đều là cái thứ bị đào thải, năm đó cung cấp cho một số tán tu hoặc là nhân viên hậu phương sử dụng.

Từ Tinh cảm thấy, bản thân một lần nữa được mở mang kiến thức!

Thì ra là thế!

“Vậy trước đó sứ giả có nói, bên trong giày Truy Phong có bản nguyên của yêu tộc sao…”

Gã nhịn không được, hỏi thêm một câu, theo ý tứ này của ngươi thì giày Truy Phong cũng là một Nguyên Thần Binh rác rưỡi hay sao?

Lý Hạo cũng là khẽ giật mình, rất nhanh lại mắng: “Ngươi biết cái gì! Nếu giày Truy Phong là thần binh của bát đại gia, vậy đương nhiên là không giống, cho dù là Nguyên Thần Binh dùng thi thể của yêu tộc, thì đó cũng là được chế tạo bởi thân thể của yêu tộc vô cùng cường hãn, những thứ rác rưởi này vốn dĩ không thể so sánh được!”

Tốt lắm.

Từ Tinh nhìn lướt qua, cái bảo khố mà trước giờ hắn vẫn cảm thấy kiêu ngạo kia, hôm nay đột nhiên cảm thấy, có chút bi ai, thì ra những bảo bối của chúng ta, những bảo bối mà các cường giả khác thèm chảy nước miếng kia, ở trong mắt người ta đều là rác rưởi!

Phải biết, nơi đây ít nhất cũng phải có mấy triệu Thần Năng Thạch, mấy chục kiện Nguyên Thần Binh a!

Nhóm bảo vật quan trọng nhất của Từ gia đều ở chỗ của Từ Khánh.

Nhưng nơi đây cũng là chỗ quan trọng nhất của toàn bộ Từ gia, là chỗ mấu chốt nhất, là lực lượng để toàn bộ Từ gia quật khởi, xưng bá phương đông, thậm chí là xưng bá cả vương triều… đến miệng của vị này thì đều trở thành rác rưởi.

Mà Lý Hạo lúc này đương nhiên cũng không thèm quản những điều đó.

Hắn trốn trong bụng của Hắc Báo, nước bọt cũng không ngừng ào ào chảy ra.

Ông trời của ta ơi, đúng là có tiền.

Mặc dù hắn cũng từng thu được rất nhiều Nguyên Thần Binh… trước đó thậm chí còn có thể cho cây nhỏ hết mười mấy thanh, nhưng có thể một lần nhìn thấy mấy chục thanh, hắn vẫn là chảy nước miếng ròng ròng.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn cướp đoạt!

Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn cứ là nhẫn nhịn.

Không được!

Việc nhỏ không nhịn, sẽ loạn đại mưu, thậm chí giày Truy Phong còn chưa hề nhìn thấy.

“Tầng hai đều là những rác rưởi này sao, vậy tầng ba cũng sẽ không là đồ bỏ đi đấy chứ?”

Giờ phút này Lý Hạo, dường như cực kỳ bất mãn.

“Phủ Định Quốc công của ngươi, tại phương đông danh khí cực lớn, được vinh dự là bá chủ phương đông, kết quả…chỉ toàn thứ phế thải mà thôi sao? Nếu là như vậy, ta chắc phải cân nhắc lại xem thực lực của phủ Định Quốc Công mà thôi! Cường giả thì chỉ có một vài người, tài phú không đủ, cho dù cường giả có nhiều thì cũng vô dụng…kế đến sẽ vô lực!”

Từ Tinh cũng cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng lại không nói được điều gì, chẳng lẽ nói, đây điều là bảo bối, mấy người bên ngoài trông thấy có thể sẽ đánh nhau bể đầu.

Thế nhưng cùng một vị hậu duệ cổ yêu nói những điều đó, không có ý nghĩa gì, người ta thấy qua, so với bản thân thấy qua còn nhiều hơn, mạnh hơn rất nhiều.

Vốn dĩ đối với bảo vật của tầng thứ ba, ngược lại là tràn đầy lòng tin.

Nhưng giờ phút này, lại không đủ lòng tin cho lắm, có chút hàm hồ nói: “Bảo vật của tầng ba, so với những thứ này còn tốt hơn, sứ giả có thể lên xem một chút…”

Gã cũng không dám bốc phét nói trước điều gì, sợ sẽ tự vả vào mặt.

Gã không quen bị người khác vả vào mặt, từ trước đến nay chỉ có gã vả mặt người khác mà thôi.

Nhưng hôm nay, lại liên tục bị con chó không đâu vào đâu này trang bức vả vào mặt, hết lần này tới lần khác, nhưng cũng không có cách nào nổi giận được, cũng thực sự phải thừa nhận, ánh mắt người ta quá cao, còn có thể nói gì nữa?