TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1114: Kiến thức (2)

Thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ!

Chỗ kia vừa mới mưa lớn, trong giây lát, đến một vùng đất khác, lại là nắng gắt.

Vừa đổ mưa lớn, vừa nắng nóng.

Lý Hạo dừng lại một chút trên đường phân giới kia, trong mắt tràn đầy sợ hãi và thán phục!

Nếu không ra khỏi Ngân Nguyệt, có lẽ cả một đời cũng không thể nhìn thấy quan cảnh hùng vĩ như vậy.

Bầu trời ở Ngân Nguyệt đã có chút xế chiều.

Nhưng bầu trời ở đây lại cực kỳ sáng tỏ.

Con đường của Ngân Nguyệt cũng có chút nhấp nhô, con đường nơi đây là thẳng tắp rộng lớn…

Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn là tốt!

Trên đường, Lý Hạo đã nhìn thấy cảnh đổ nát thê lương!

Một thôn trang ven biển đã bị lửa lớn đốt trụi, bên tai truyền đến những tiếng khóc than, Lý Hạo thúc đẩy Hắc Báo tới gần một chút, nghiêng tai lắng nghe, ngôn ngữ thì giống nhau, nhưng khẩu âm lại có chút khác biệt.

“Trời đánh bọn Hắc Sơn phỉ đi… thời tiết này lại đến cướp sạch lương thực, đây chẳng phải là muốn bức chúng ta vào tử lộ hay sao?”

“Cha, hay chúng ta đi đầu quân vào Bạch Thánh quân thôi!”

“Đánh rắm, Bạch Thánh quân gì đó cũng là thổ phỉ tạo phản mà thôi…”

“Cha, Thiên Tinh vương triều sắp hết rồi! Đại loạn sắp nổi lên, cha không thấy hay sao, cả thiên hạ này đều đã loạn cả rồi? Hắc Sơn phỉ, Toàn Phong trại, Tinh Quang đạo… cha, bây giờ không cách nào sống nổi nữa, những siêu năng và võ sư kia hoành hành bá đạo, sống không nổi nữa… phản thì phản! Bạch Thánh quân kia tốt xấu cũng còn cho ta miếng ăn, thời tiết này cũng không có cách nào trồng trọt tiếp, lương thực cũng bị cướp, quan phỉ cùng một thể… không phản, chẳng lẽ chờ chết sao?”

Bên tai Lý Hạo, tiếng ồn ào không ngừng vang lên, trong lúc mơ hồ lại nghe người ta nói: “Hắc Sơn phỉ vô cùng hung ác, sao có thể chỉ đơn giản là cướp đồ, đốt thôn nhưng không giết người liền rời khỏi…theo ta thấy… đây chính là Bạch Thánh đạo giả danh Hắc Sơn phỉ làm ra mà thôi, ép chúng ta phải lên núi đầu quân!”

“Mặc kệ nó, cũng không còn đường sống, mấy đạo phỉ lớn, chỉ có Bạch Thánh quân còn xem ngươi là người… đầu quân thì đầu quân, chúng ta còn có kĩ năng trên người, người ta nhìn thấy được, vậy liền làm, tốt xấu gì cũng được ăn no bụng, nuôi sống được con cái!”

“Cũng đúng! Đi đi đi, đi tìm Bạch Thánh quân …”

“Con thứ hai của lão Trương chính là … của Bạch Thánh quân…”

“Đệt mợ nó, nói không chừng chính là cái thằng nhóc này dẫn người của Bạch Thánh quân giả làm Hắc Sơn phỉ đến đây cướp đấy… thôi vậy, không quản nữa!”

“……”

Nơi xa, âm thanh đó truyền vào trong tai, ánh mắt Lý Hạo có chút kỳ lạ.

Thiên hạ… loạn rồi sao?

Nơi đây chính là một hành tỉnh phương bắc gần đại lục phương đông nhất, tên là hành tỉnh Song Lục, ngụ ý là vượt qua hai khối đại lục.

Mà nghe cách nói của đám người nơi đây, Hắc Sơn phỉ, Bạch Thánh quân, Tinh Quang đạo… những hải tặc, sơn trại này đều đang hoành hành, có thể phía quan phương đã không còn sức lực để mà đánh giết, hoặc là không phải vô lực, mà là ngồi nhìn không quản!

Đã bắt đầu trực tiếp kéo người lên núi, vào rừng làm phỉ!

Đột nhiên, ánh mắt của Lý Hạo khẽ động, hắn hối thúc Hắc Báo nhanh chóng vượt qua, một lát sau, trong một rừng cây nhỏ, thấy được mấy tên siêu năng mặc áo trắng.

Những người kia đang nhìn trộm cái thôn trại ở nơi xa kia.

“Đốt sạch rồi …”

“Tốt lắm!”

“Trương lão nhị qua đó chưa? Chỉ cần dẫn dắt một chút, đám gia hỏa này sẽ gia nhập Bạch Thánh quân, những nam nhân trong thôn này đều tinh thông thủy tính, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, chính là một chi thủy quân tinh nhuệ! Dẫn đạo bọn họ nhập siêu năng, có đến chín phần có thể bước vào lĩnh vực siêu phàm, trở thành siêu năng thủy hệ…”

“Làm tốt lắm!”

“…..”

Mấy tên bạch y nhân đang chúc mừng, Lý Hạo nhíu mày, trong lòng có chút bất bình, đốt thôn trang của người ta, đoạt lương thực của người ta, bức người ta lên rừng làm cướp… nên giết!

Đúng lúc hắn đang muốn một kiếm kết liễu những người này, bên tai lại nghe một người nói: “Nhanh lên một chút, nhanh chóng dẫn người đi, nếu vẫn không đi, đám người Hắc Sơn phỉ kia đến đây, thôn trại này chỉ sợ không còn một ngọn cỏ!”

“Đúng vậy, bọn gia hỏa đó rất hung tàn…”

Thanh kiếm trong tay Lý Hạo, đột nhiên dừng lại.

Rất lâu, trong lòng than nhẹ một tiếng, hối thúc Hắc Báo đằng không mà đi?

Đúng và sai ư?

Ở đâu ra đúng và sai!

Quan phủ vô năng, giặc cướp hoành hành, đều không phải là điều tốt lành gì, Bạch Thánh quân này cũng không phải là thứ tốt lành gì, nhưng so sánh với cái thời điểm tệ nạn giờ đây, Bạch Thánh quân này ít ra còn không giết người, nghe giọng điệu kia, một khi Hắc Sơn phỉ mà tới, thì bọn người này đều sẽ phải chết!

Lúc này, nếu là thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, giết đám người Bạch Thánh quân này, không nói Hắc Sơn phỉ, chỉ cần Bạch Thánh quân biết bọn họ đã chết, cũng phải đến báo thù những thôn dân này, ở xa như vậy Lý Hạo cũng không thể đưa những người này đến chỗ của Hồng Nhất Đường.

“Đúng và sai… khó mà phân biệt!”

“Mắt thấy chưa hẳn là thật!”