TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1051: Vào Bắc Hải (1)

Trong di tích, Lý Hạo lấy ra lượng lớn Thần Năng Thạch, cung cấp tiểu thụ, để tiểu thụ lan tràn năng lượng, giúp người tu luyện.

Mà bản thân Lý Hạo, thì đang hồi tưởng tất cả cảm ngộ của mình.

Hóa thành một cái cây, dựa vào tiểu thụ cùng nhau trưởng thành.

Liễu Nhứ Kiếm, dần dần có chút hương vị.

Thế nhưng mộc thế kiếm ý vẫn thiếu một số đầu mối.

Thế thứ năm, quá khó.

Thời khắc này Lý Hạo, đã hiểu khi xưa vì sao lão sư phải tìm người so tài, tìm đối thủ khắp nơi, tỷ võ khắp nơi, có lẽ chỉ có như thế, mới có thể không ngừng thúc đẩy thế tiến bộ, nếu không dựa vào khổ tu, chỉ e khó mà cảm ngộ thế thứ năm.

Không biết qua bao lâu, trong áo giáp của Lý Hạo, bỗng nhiên truyền đến một rung động.

Binh sĩ Khổng Khiết, yêu cầu nói chuyện.

Khổng Khiết!

Trước đó Lý Hạo cho y một bộ áo giáp, giờ ở nơi đây cách Bạch Nguyệt Thành không đến ngàn dặm, cũng hoàn toàn có thể truyền tin, chỉ có điều Lý Hạo liên hệ Khổng Khiết, có thể trực tiếp liên hệ, Khổng Khiết liên hệ hắn, thì cần Lý Hạo cho phép.

Chần chờ trong nháy mắt, Lý Hạo vẫn kết nối truyền tin.

"Khổng ty trưởng, sao vậy?"

Hắn chỉ mới rời Bạch Nguyệt Thành không bao lâu, chẳng lẽ Bạch Sa đạo tấn công?

Không đến mức chứ?

"Vừa nãy bên phương đông truyền đến tin tức, 5 giờ trước, Quang Minh Kiếm phát cuồng, gây loạn tại Định Quốc Công phủ, đánh chết ngũ đại tướng quân của Định Quốc quân, cướp đi bảo vật truyền thừa của Định Quốc Công phủ, giờ hình như vẫn còn sống, không ngừng trốn chạy, trốn về phía phương bắc..."

Lý Hạo giật mình.

Mãi một lúc sau mới nói: "Mụ không phải là người của Định Quốc Công phủ sao?"

"Ngân Nguyệt võ sư... ai lại thật lòng cam chịu làm tay sai cho người ta? Người của Ngân Nguyệt, cũng chỉ có người của Ngân Nguyệt mới có thể áp chế, như sư phụ ngươi đấy, Định Quốc Công hiển nhiên không ở trong đó."

"Nha!"

Lý Hạo không nói gì, chỉ nghi ngờ, ngươi nói cho ta làm gì?

Trốn về phía phương bắc...

Chẳng lẽ...

Lý Hạo chợt nhớ lại, nghĩ đến ngày đó Quang Minh Kiếm nói, bỗng nhiên cười, không phải là tới tìm ta chứ?

Thật có khả năng đó.

Ngày đó đối phương uy hiếp mình, để cho mình đáp ứng giúp ả một lần, trấn áp bạo động trong cơ thể, xem ra rất có thể là tối hôm qua bỏ niêm phong sau đó giết người...

Nhưng giờ đã qua 5 giờ, chắc chết rồi?

Cho dù không chết, cũng thành siêu năng, rất tốt, tìm mình cũng vô ích, thời gian dài như vậy, không cứu nổi.

Hơn nữa, phương đông cách nơi đây rất xa.

Dù là cường giả đỉnh cấp, từ đông đến bắc, mặc dù không gần như đi Trung bộ, đi đường thẳng cũng gần vạn dặm, Quang Minh Kiếm sẽ bộc phát đến cực hạn, một giờ bay 300 dặm, không mất một ngày rưỡi không thể đến nơi.

Khổng Khiết tiếp tục nói: "Quang Minh Kiếm đêm qua, một kiếm giết 5 vị cường giả đỉnh cấp, trong đó, 4 vị Húc Quang hậu kỳ, 1 vị thậm chí tiếp cận Thuế Biến kỳ, đều bị mụ một kiếm giết chết! Kẻ này vô cùng đáng sợ... dựa theo phán đoán, có lẽ trực tiếp bỏ niêm phong 5 ổ khóa siêu năng."

Ngoan nhân a!

Lý Hạo líu lưỡi, đúng thật là ngoan nhân!

Khó trách mạnh như vậy, một kiếm liên trảm năm vị tướng quân, phải biết, Hồng Nhất Đường bỏ niêm phong một đầu hai khóa siêu năng, cũng không thể trong chớp mắt đánh giết tồn tại tiếp cận Thuế Biến kỳ, có thể làm được thì ngày đó tứ đại yêu của Thương Sơn đã tiêu rồi.

Nhưng nếu bỏ niêm phong năm đầu, vậy thì không thành vấn đề.

Nam Quyền cũng đã nói, sau khi Quang Minh Kiếm bỏ niêm phong, chắc sẽ hơi mạnh hơn lão.

"Còn bảo vật mà Quang Minh Kiếm cướp đi... cụ thể là cái gì, cũng khó phán đoán, nhưng căn cứ một số tư liệu ghi chép, năm đó Từ gia phụ trợ hoàng thất đăng đỉnh thiên hạ, lấy tốc độ vang danh thiên hạ... Cho nên, chúng ta phỏng đoán, có thể là Lưu gia Thần Binh, thối của Lưu gia trong truyền thuyết..."

Lý Hạo khẽ chớp mắt.

Phải không?

Nhưng Lý Hạo vẫn không hiểu tại sao Khổng Khiết tìm mình.

"Ý của cục trưởng chẳng lẽ Ngân Nguyệt có hứng thú đối với Thần Binh này?"

"Có hứng thú là tất nhiên, nhiều người có hứng thú, hơn nữa chỉ sợ không ít người đều muốn ngăn chặn... tin tức về cái chết của Quang Minh Kiếm còn chưa truyền đến, có khả năng còn sống, nếu là như vậy, giờ tất nhiên cũng đã tổn thương nguyên khí nặng nề, thậm chí ở trạng thái sắp chết, nhận được tin tức này, chỉ e không ít người đều sẽ đi tới bên kia..."

"Cục trưởng đi xem một chút là được."

"Chúng ta không thể tùy tiện rời đi..."

Khổng Khiết cuối cùng nói đến đề tài chính: "Dù có đi, thì tác dụng cũng không lớn, ta nhớ Nam Quyền cùng Địa Phúc Kiếm trước đó hình như đều bỏ niêm phong... kết quả không sao. Còn nữa, trước đó ngươi ở trong di tích thu được một giọt nước suối sinh mệnh..."

"Binh sĩ Khổng Khiết, cấp trên của ngươi dập máy truyền tin!"

Ngay lúc y đang nói những câu này, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm như vậy.

Khổng Khiết giật mình, ngây ngẩn cả người.

Kế đó, nhịn không được chửi ầm lên: "Cmn!"

Ta còn chưa nói xong mà!

Lý Hạo lại trực tiếp dập máy truyền tin.

Gia hỏa này, lá gan này, cái này... thật muốn đánh người quá.

...

Khoảng đất trống trước thành bảo.

Lý Hạo bó tay rồi.

Nghĩ gì thế?

Ý của Khổng Khiết, hắn nghe hiểu, muốn để mình đi cứu Quang Minh Kiếm, giúp mụ trấn áp 5 ổ khóa siêu năng, nếu không được, thì dùng nước suối sinh mệnh cứu mụ một mạng, đừng nói giỡn.

Một giọt nước suối sinh mệnh, giờ đối với Lý Hạo đó chính là 10,000 miếng Thần Năng Thạch.

Trấn áp khóa siêu năng bạo động, còn là 5 đầu, lần trước Nam Quyền mới bỏ niêm phong 4 đầu, hơn nữa còn không phải toàn bộ đứt đoạn, bắt đầu cứu chữa ngay tại chỗ, sau đó cứ như vậy, còn tiêu hao hơn 3,000 khối Thần Năng Thạch.

Chỉ thế này thôi, cũng làm cho Nam Quyền gánh nợ lắm.

Lý Hạo đầu bị vào nước, mới có thể đi cứu người, hơn nữa còn có cừu hận.

Ngân Nguyệt võ sư, Lý Hạo còn chịu, thế nhưng... kẻ thù thì không nằm trong số đó.

Tỉ như Ánh Hồng Nguyệt, tỉ như lũ Lục Nguyệt đã chết, Quang Minh Kiếm không có xuống tay với mình, đó là do mụ không có cơ hội, ngày đó Nam Quyền cùng Địa Phúc Kiếm đều tại, còn ở trong thành, hai vị Hoàng Kim chiến sĩ cũng tại, Lý Hạo căn bản không sợ mụ.

Cho nên, đối với kẻ đã uy hiếp mình, Lý Hạo cũng không có hứng thú chủ động đi cứu người.