“Có thể… nhưng ngươi không thể đắm chìm quá lâu trong đạo của ta, là của ta chứ không phải của ngươi, ngươi có thể cảm ngộ một chút, nhưng không được rập khuôn, nếu không, ngươi sẽ không thể tiến xa được…”
Lý Hạo không nói gì, im lặng chờ đợi.
Một lát sau, cây nhỏ đặt hai thanh Nguyên Thần Binh vào thể nội, biến mất không thấy gì nữa.
Mà một cỗ ba động đặc thù cũng từ từ tràn lan ra ngoài.
Lý Hạo không chần chờ nữa, nhưng vẫn lựa chọn thử xem một chút.
Đương nhiên, thanh kiếm trên tay, cũng chưa từng bỏ xuống.
Hắn cũng không mấy tin tưởng gốc cây này.
Dần dần, trước mắt hắn có hơi biến thành màu đen, rất nhanh, dường như rơi vào trong hắc ám, giống như Lý Hằng đã nói, tại nơi hắc ám này mơ hồ hiện ra một con đường.
Lý Hạo giờ đây đang dẫm chân trên con đường này.
Trên đường nhỏ đầy những vũng bùn, dường như có một số bóng dáng ẩn hiện.
Thần trí Lý Hạo cũng coi như là thanh tỉnh, thần ý cường hãn, giờ phút này hội tụ, khiến hắn càng trở nên tỉnh táo hơn, hắn nhìn kĩ lại, dường như thấy được một chút gì đó, hắn thấy một gốc đại thụ che trời, đang trong quá trình lớn lên.
Không có quá nhiều sóng to gió lớn, chỉ có bình thường và tĩnh lặng.
Nó được trồng ở bên cạnh hành cung, phía hành cung năm đó, một lão đầu hèn mọn đi đến, sau đó, lão đầu kia từ trong ngực móc ra một con mèo…là một loại trái cây giống như con mèo, đút cho gốc cây này.
“Mọc ở đây, vận khí không tệ, nhưng lần này ta đến hành cung này chính là tuyên bố muốn vứt bỏ, chiến cuộc khẩn trương, đại đế đại khái sẽ không đến đây nữa, nếu không, ngươi sinh trưởng ở đây sẽ có một chút cơ duyện, đáng tiếc…”
Nói xong, lại đút cho đại thụ một quả, lại nói: “Cho ngươi trái Miêu quả, ngươi ăn thử xem, hi vọng ngươi có thể bước ra con đường của mình, ta đi trước đây, lát nữa nếu có người đến tuần tra hỏi ngươi về những thứ này, thì ngươi cứ nói với bọn chúng là đã ăn 5 trái của ta… không, là 10 trái Miêu quả!”
Lão nhân vỗ vỗ đại thụ: “Làm lão tiền bối, ta thật không dễ dàng gì, một ngày đều phải hao tổn, ta sắp không còn gì nữa rồi, rốt cục cũng có một cái cớ để giữ lại cho bản thân thêm mấy quả, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?”
Đại thụ lúc đó vẫn có chút u mê, nhưng vẫn lắc lư cành lá, đại biểu đã nhớ rõ.
Lão nhân hèn mọn kia cười ha ha không ngừng, lộ ra những cái răng đã ố vàng, lại vỗ vỗ đại thụ: “Có tiền đồ, vậy ta đi trước, đúng rồi, nơi đây mặc dù bị bỏ phế, nhưng cũng đừng để người khác vào… ngươi trông nom một chút, để tránh trở nên rối loạn…”
Nói xong, lão nhân biến mất.
Đây đại khái là sự kiện khắc sâu nhất trong ký ức, cũng là sự kiện đáng tự hào nhất, có cơ duyên nhiều nhất của gốc cây này.
Một lão nhân gia, tặng nó một quả trái cây.
Từ đó về sau, đại thụ điên cuồng sinh trưởng và cường đại, sau khi thủ vệ của hành cung rút lui, nó trở thành thủ vệ duy nhất, trở thành người duy nhất canh giữ cái hành cung bị bỏ phế này, bởi vì lão nhân đã nói, dù cho hoang phế… cũng đừng để cho người khác vào đó.
Mà Lý Hạo giờ khắc này, trong lúc mơ hồ dường như cũng hóa thân thành một cái cây, nương theo cây này mà trưởng thành.
Gió táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, một ngày lại một ngày, một năm lại một năm.
Đang trải nghiệm, đang cảm ngộ, đột nhiên Lý Hạo cảm thấy hoa mắt.
Cây nhỏ lần nữa hiện ra trước mắt, càng thêm suy yếu, mà cây nhỏ, dường như cũng đang nhìn Lý Hạo, “Mắt của ngươi…”
Lý Hạo giật mình, có chút hoảng hốt, giờ phút này, trong đầu hiển hiện vô số hình ảnh, hắn lắc đầu, kinh ngạc nói: “Mắt ta làm sao?”
Cây nhỏ không biết phải hình dung như thế nào, giờ phút này, đôi mắt của Lý Hạo so với bình thường cũng không mấy khác biệt.
Nhưng cây nhỏ, lại cảm thấy có chút không giống.
Hồi lâu, mới nói: “Mắt của ngươi, ngươi phải chú ý một chút, đây có thể là Phá Vọng Chi Nhãn hoặc là Kiếm Nhãn…tổ tiên của ngươi, trong thuyền thuyết cực kỳ cường hãn, con đường mà y chọn so với chúng ta có chút khác biệt, năm đó y đã phá vỡ bản nguyên đạo của chính mình, nghiêm túc mà nói…các ngươi bây giờ có lẽ… cũng bị một chút ảnh hưởng của y, không đi theo bản nguyên đạo nữa, mà là đi theo một loại võ đạo đặc biệt.”
Lý Hạo nghiêng tai lắng nghe, cây nhỏ lại nói: “Mắt của ngươi, ngươi có thể nghiên cứu thêm một chút, mặt khác, thần binh mà ngươi cung cấp chỉ có thể để ta phong thích những thứ này, nếu tiếp tục thì bản nguyên của ta sẽ bị hao tổn!”
Lý Hạo không nói gì nữa, mà gật gật đầu, trở nên im lặng.
Giờ phút này, hắn vẫn đang im lặng cảm ngộ những gì trước đó bản thân nhìn thấy kia, hình ảnh không phải là mấu chốt, mấu chốt là, dường như để bản thân mình thay vào đó, biến thành một gốc cây, một mực trưởng thành, đây mới là hạch tâm.
Lý Hạo cầm lấy Tinh Không Kiếm, Liễu Nhứ Kiếm phiêu nhiên mà ra.
Một kiếm tiếp theo một kiếm, trong lúc mơ hồ, ngược lại có chút cảm ngộ, nhưng cũng không thể trực tiếp dứt khoát như vậy, vẫn luôn cảm thấy trong mơ hồ vẫn cách trở một cái gì đó.
Rất khó đánh vỡ được!
Nếu có thể đánh vỡ, có lẽ hắn có thể cảm ngộ được mộc Thế.