Lão sư đã nói, có thể tất cả mọi người đều đi tu luyện một con đường riêng, đây mới thực sự là Võ Đạo.
Mới là một cảnh giới!
Cho nên, trước mắt cảnh giới võ sư, hay là tính đến Đấu Thiên, con đường phía trước thật ra cũng không giống một con đường bình thường. Cảnh giới Uẩn Thần, cũng chỉ là Viên Thạc cùng Lý Hạo đang dùng, những người khác không có tư cách Uẩn Thần.
Lý Hạo thầm nghĩ, giờ phút này Uẩn Thần quả bị hắn ăn, không khác biệt lắm, bốn thế đều cường đại lên một chút, có thể Lý Họa vẫn chưa thỏa mãn, như thế vẫn chưa đủ.
Bốn thế lớn mạnh một chút, nếu là nhục thân cường đại đến loại trình độ vạn phương, có lẽ hắn có thể hoàn toàn vượt qua Hải Sa trước đó, có thể gặp được Húc Quan hậu kỳ, nhất định vẫn là không bằng.
Mà Vô Diện Sa đều là Húc Quang hậu kỳ, cái tên Bạch Sa kia nếu không phải đỉnh phong. Nếu không phải là cùng một dạng với bọn Kim Điêu, ở vào Thuế Biến kỳ… Khả năng là Thuế Biến kỳ, Lý Hạo lại cảm thấy khả năng này không lớn.
Giai đoạn hiện nay, ở vào cái cấp độ này, giống như là Hồng Nhất Đường bọn hắn, những người này trước đó không có mở phong ấn, bùng nổ hoàn toàn lực lượng, không khác biệt lắm chính là như vậy, Thuế Biến kỳ, chính là một cái giai đoạn lột xác.
Dùng cái thực lực này của Lý Hạo là không thể nào đánh nổi Bạch Sa.
Về phần con chó đó, Lý Hạo đã nhìn ra, chiến đấu một mình thì chưa chắc có thể giết chết được Húc Quang hậu kỳ. Chắc hẳn là gần đạt đến loại trình độ này, chỉ cần đánh lén là có thể giết chết.
Hẳn là so với chính mình còn mạnh hơn một chút, nhưng mà chưa hẳn mạnh hơn bao nhiêu.
Hắn liên thủ cùng nó, đối phó với cường giả Húc Quang hậu kỳ, là thành tích rất khó có được.
“Huống chi, cũng chưa chắc chỉ có một vị cường giả Húc Quang, còn có Tam Dương, kiến nhiều còn có thể cắn chết voi… Hiện giai đoạn này, tìm Bạch Sa đạo gây phiền phức, chính là đi tìm chết.”
Lý Hạo nhẹ nhàng chuyển động tiểu kiếm một chút, như lá liễu chuyển động, lại khiến cho Lý Hạo nhíu mày, Liễu Nhứ Kiếm cảm ngộ mộc thế, hắn cảm thấy có khả năng sẽ tiêu hao rất nhiều thời gian của bản thân.
Bởi vì, bốn thế khác của hắn rất mạnh mẽ, khi dùng Liễu Nhứ Kiếm, thật ra hắn luôn cảm thấy có hơi khó chịu.
“Ngũ Cầm Thuật…”
Lý Hạo lại nghĩ tới Ngũ Cầm Thuật, bên trong Ngũ Cầm Thuật, bên phía Viên Thạc là lộc thế tương đương với mộc thế.
Có thể nói lộc thế, như thế nào có thể đối ứng với mộc thế, mỗi người đều có ý nghĩ của bản thân, suy nghĩ của Viên Thạc, cùng với Lý Hạo khác nhau, Lý Hạo cảm thấy Lộc Doanh Thuật tương đương với phong thế hẳn là như vậy.
Nhưng tương đương với mộc thế, hắn không có cách nào liên tưởng chúng đến nhau, không có khả năng người ta ăn cỏ ngươi liền nói người ta là Mộc thuộc tính đúng không?
Cái này cũng cần bản thân mình tự đi tìm hiểu.
Giống như hổ của Viên Thạc, là thủy hổ, Lý Hạo lại là hỏa hổ.
“Viên Thuật tương đương với mộc thế, ngược lại còn có thể liên tưởng đến một hai lần, dù sao hắn cũng là chuyên gia về mấy vụ trèo cây hay tung hoành núi rừng mà.”
Lý Hạo nghĩ đến cái này, lại cười cười.
Không có tiếp tục suy nghĩ, mà lần nữa đọc sách, có lẽ trong cổ thư sẽ cho mình một vài nhắc nhở cùng với cảm ngộ.
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn mờ đi.
Chủ của quán rượu nhỏ không dám đi lên thúc giục người chiếm đoạt phòng tốt nhất kia, không gì khác… Chủ tiệm nhận ra là ai, lấy lòng còn không kịp, y nào dám đuổi người.
Đương nhiên trong lòng cũng không thiếu vài câu oán thầm, rất keo kiệt.
Một cái bầu có ít rượu, thêm một chút bánh ngọt, ngươi có thể ăn một ngày… Dù sao cũng là nhân vật lớn, có cần phải nghèo như vậy không?
Nếu không phải sợ đối phương thấy mình xem thường hắn, ông chủ tiệm đều muốn đem một chút hoa quả hay cái gì đó lên, ngồi một ngày, liền dung một chút đồ vật như vậy, thật đúng là quá keo kiệt rồi đi.
Thẳng đến sắc trời đen kịt, phía ngoài toàn bộ đèn nê ông sáng lên.
Lý Hạo lúc này mới đi xuống lầu.
Ông chủ tiệm rượu mới vội vàng tiến lên đón: “Tướng quân có muốn ăn một chút hay không?’’
“Không cần.’’
Lý Hạo mặt lộ vẻ tươi cười, lấy ra một tấm có mệnh giá trăm nguyên tinh tệ: “Một phần rượu, một trà bánh, đủ không?”
“…”
Chủ tiệm có chút im lặng, đủ là đủ… Thế nhưng mà… Được rồi!
Phòng phí ngươi không có tính đâu.
“Đủ rồi đủ rồi, còn dư luôn đấy!”
“Làm ăn không dễ dàng, hẳn là vậy.”
Lý Hạo trả tiền xong liền rời đi, đi ra khỏi quán rượu, cảm khái một tiếng. Nam Độ, trình độ tiêu phí rất cao đi, lại để mất 100 tinh tệ, lại nghĩ đến thời điểm lúc trước làm tuần kiểm… A, cũng là mấy tháng trước, thời điểm thực tập, cũng chỉ có 1000 tinh tệ một tháng.
Uống một vài ấm rượu, tiền lương đều không còn.
Lắc đầu, khó trách có thể nuôi sống 30 triệu người, phí chi tiêu thật quá đắt đỏ, đều đủ để ta ở Ngân Thành ăn một bữa tiệc lớn.