TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1015: Oán niệm của Viên Thạc (9)

Tin tức cứ như vậy truyền về phía nam.

Nhanh chóng truyền bá.

Thế lực khắp nơi rất nhanh đều nhận được một số tình báo, một ngày này, tên tuổi của Ma Kiếm càng thêm truyền bá rộng rãi.

Trước đó là lấy một địch sáu, giết sáu vị Tam Dương, Lý Hạo đã có chút danh tiếng, được vinh dự là người đứng đầu võ sư tân thời của Ngân Nguyệt, mà hôm nay, Lý Hạo thống lĩnh đoàn Liệp Ma, tiêu diệt một bộ phận Bạch Sa đạo, đồ sát mấy trăm siêu năng, treo thi thể của hai gã Húc Quang thị chúng, càng làm cho danh tiếng của hắn vang xa.

Đại giang nam bắc, một ngày này đều biết đến danh tiếng của Lý Hạo, Ma Kiếm Lý Hạo!

Mà không phải là, ai ai ai là truyền nhân của bát đại gia.

Trung bộ.

Hành tỉnh Nam Nhạc.

Viên Thạc thở hồng hộc, lão vừa giết chết một tên Húc Quang sơ kỳ, khắp khuôn mặt đều tỏ vẻ vui mừng, bà mẹ nó, lão tử cuối cùng cũng coi như đã giết một tên Húc Quang… mặc dù không phải là người của Hồng Nguyệt, mà là tên khốn kiếp của bọn rác rưởi Diêm La, nhất định phải gây chuyện…có nhưng cũng có thể xem là viên mãn.

Đồ đệ kia của ta, hơn mười ngày trước giết sáu tên Tam Dương, đã sắp vượt qua uy danh của ta.

Hôm nay, ta đã giết Húc Quang.

Tam Dương cùng Húc Quang, đó là cách nhau cả một đại cảnh giới.

Viên Thạc cười không ngậm mồm vào được, thở dốc một tiếng, lau sạch máu còn dính trên mặt kia, nhìn về Bích Quang Kiếm bị trọng thương ở nơi xa kia, cười ha hả nói: “Thắng rồi, Bích Quang, làm tốt lắm, vừa nãy một kiếm kia cũng có uy lực của Tam Dương trung kỳ, không tệ…”

Bích Quang Kiếm không muốn nói chuyện, nàng còn bị thương đây.

Tam Dương trung kỳ mà thôi…nàng cũng không thấy hãnh diện gì.

Quá chậm!

Mặc dù so với lúc nàng vừa mới xuất sơn kia, bây giờ đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng… nàng cảm thấy cực kỳ bất mãn, Viên Thạc đã có thể giết được Húc Quang, nàng cảm thấy rất gấp gáp.

Viên Thạc nhìn ra tâm tư của nàng, cười ha hả nói: “Đừng nóng vội, chúng ta không vội vã nhất thời, Bích Quang Kiếm ngươi còn không phải quá viên mãn, lại thêm một ít thời gian, có lẽ ngươi cũng sẽ đối phó được với Húc Quang, ăn nhiều một chút Huyết Thần Tử là được…”

Đang nói, một khối ngọc bội trong ngực bỗng nhiên chấn động.

Viên Thạc cười ha hả nói: “Lại có tin tức lớn gì sao? Chắc không phải là Hầu Tiêu Trần bị người ta phục kích, bị người ta đánh chết chứ? Vậy sẽ rất có ý nghĩa…”

Ngọc bội kia nếu không phải là tin tức lớn, sẽ không rung động.

Lão lấy ra nhìn thoáng qua.

Chỉ một cái liếc mắt… một lát sau, lão thu hồi Ngọc bội, một quyền đánh tan thi thể trước mặt, tiêu hủy toàn bộ những vết tích còn lưu lại kia.

Bích Quang Kiếm nhìn lão, cổ quái nói: “Sao vậy? Không phải ngươi nói, muốn cố ý để lại vết tích, để người trong thiên hạ biết, Viên Thạc ngươi hôm nay đã chém chết Húc Quang tại nơi này, để người trong thiên hạ biết đến tên tuổi của Ngũ Cầm Vương ngươi sao?”

Đúng là một lão già cổ quái!

Lão vừa mới cố ý bố cục, còn thêm vào thi thể rất nhiều dấu tích mà Ngũ Cầm môn mới có, sợ người khác không biết là lão vừa giết Húc Quang, trong chớp mắt, lão lại làm hỏng hết, tình huống gì đây?

“Đi!”

Sắc mặt Viên Thạc tái xanh: “Tiếp tục nam hạ! Chỉ mới giết được một Húc Quang sơ kỳ, có gì để đắc ý chứ!”

“Sao vậy?”

“Không có việc gì!”

“Có quan hệ với đồ đệ của lão sao?”

“Ta không có đồ đệ!”

Bích Quang Kiếm khẽ giật mình, ngây cả người.

Tình huống gì đây?

Lão không có đồ đệ sao?

Lão mỗi ngày đều treo tên quan môn đệ tử kia ở cửa miệng, chỉ thiếu chút nữa chưa nói là đồ đệ của lão là người đệ nhất thiên hạ, hôm nay sao vậy?

“Hắn… bị người ta giết rồi sao?”

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Bích Quang Kiếm, có chút chấn động, Viên Thạc rất xem trọng tên quan môn đệ tử này, nếu lỡ như bị người ta giết… vậy tiếp theo sẽ dẫn đến sự điên cuồng của Viên Thạc.

Viên Thạc nhanh chóng đi tới, cũng không quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi: “Không phải vậy, hắn sống khá tốt!”

Cái bộ dạng căn răng nghiến lợi này của lão, là tình huống gì?

Bích Quang Kiếm nhanh chóng đuổi theo: “Ta đang bị thương, lão chậm chút đi, nói đi, rốt cục tình huống như thế nào?”

Nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái, làm sao vậy?

Viên Thạc cắm đầu mà đi, đi mãi đi mãi, bỗng nhiên bạo hống: “Lão tử muốn đi giết Húc Quang hậu kỳ! Không, là Húc Quang đỉnh phong!”

Lão điên rồi sao!

Bích Quang Kiếm cảm thấy lão điên rồi, giết một tên Húc Quang sơ kỳ cũng mất hơn nửa ngày, vả lại còn bị thương, lão còn muốn giết hậu kỳ và đỉnh phong sao?

Ngươi điên rồi phải không?

“Lão…bị cái gì kích thích sao?”

Viên Thạc như có chút phát điên: “Đúng, bị kích thích! Lão tử dạy đồ đệ, đều dạy bởi tâm tư bọn chúng mãi mãi cũng không lợi hại bằng ta, mặc dù ngoài miệng nói rằng hi vọng trò giỏi hơn thầy, trước đây mấy năm thì coi như thôi đi, ta đã bị phế bỏ, bị đồ đệ vượt qua là đương nhiên, nhưng bây giờ… ta đã khôi phục, ta tiến bộ thần tốc, ta một ngày giết Tam Dương, ba tháng giết Húc Quang… mẹ nó chứ, ba tháng trước, đồ đệ của ta cũng còn đang bắt những tên cướp vặt bình thường! Vừa mới đây, đồ đệ của ta đã giết chết Húc Quang hậu kỳ!”

“……”

Bích Quang Kiếm mở to hai mắt nhìn, mở to miệng, cả người ngây ngốc.

Viên Thạc sắp khóc.

Không phải như vậy!

Đệt mẹ nó, tin tức giả.

Tuyệt đối là tin tức giả.

Nói đùa gì vậy, sao có thể nhanh như vậy được.

Ta là môt lão võ sư đã có thể dung hợp ngũ thế, ta tiến bộ nhanh đến dọa người, ta vừa giết được Húc Quang sơ kỳ, như vậy chẳng lẽ thực lực của hắn, kỳ thực đã vượt xa Húc Quang sơ kỳ, thậm chí đạt đến trung kỳ, mới có thể giết chết Húc Quang sơ kỳ.

Thế nhưng đồ đệ của ta giết Húc Quang hậu kỳ.

Lão không tin, nhất định là tin tức giả.

Quá khinh người!

Ta vừa giết một tên, ta chuẩn bị để người trong thiên hạ cảm thụ một chút uy phong của Viên lão ma ta. Hảo gia hỏa, uy phong của ta không còn nữa, ta còn phải giả chết, nếu không, truyền ra ngoài chỉ làm trò cười cho người khác.

Đồ đệ của ngươi cũng giết được Húc Quang hậu kỳ, ngươi giết tên sơ kỳ, còn khoe khoang cái rắm gì nữa!

Phía sau, Bích Quang Kiếm cũng hoảng hốt một trận, nhìn thoáng qua Viên Thạc: “Ngươi… không phải ngươi nói, đồ đệ của ngươi… học võ không được mấy tháng sao?”

“Đúng a!”

Bích Quang Kiếm trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: “Đồ đệ của ngươi, có thể là đã bị người ta đoạt xá, ta đã thấy qua ghi chép như vậy trong sách cổ, ừm, đại khái là như vậy…”

Viên Thạc tức đến nỗi trợn trắng con mắt.

Dẹp nhà ngươi đi!

Tự mình mắng một trận coi như xong, Bích Quang Kiếm vừa nói lão lại không vui: “Ngươi biết cái gì, hắn có huyết mạch của bát đại gia, còn xem qua một kiếm kinh thiên của cổ văn minh, còn được chân truyền Ngũ Cầm thuật của ta, tiến bộ nhanh là điều đương nhiên, người đàn bà như ngươi, tóc dài mà kiến thức ngắn, thì biết gì chứ!”

Bích Quang Kiếm nhìn lão một cái, thầm mắng một tiếng, đúng là có bệnh!

Ta không phải đang nói hùa theo lão sao?

Lão già khọm khẹm này, nhất định là đầu đã bị ngập nước, ngươi còn nói giúp hắn sao!

Viên Thạc hừ một tiếng, lại mắng vài câu, không biết là đang mắng Bích Quang Kiếm hay mắng Lý Hạo.

Hồi lâu, mắng xong, thở hắc ra: “Không được, tốc độ quá chậm, ngũ thế dung hợp độ khó quá lớn, tốc độ cường hóa ngũ tạng quá chậm, công pháp mới cho dù là có hiệu quả, nhưng hiệu quả cũng không nhanh như vậy được… người của Hồng Nguyệt, mẹ nhà nó đều chạy mất biệt, không biết đi đâu… Đi, ta đưa ngươi đi đào mộ! Ta còn giữ địa chỉ của mấy chỗ di tích, một nơi trong đó, có lẽ sẽ có sinh mệnh chi tuyền, ta đưa ngươi đi đào, nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng thu hoạch càng nhiều, vốn dĩ ta chuẩn bị chờ đồ đệ ta tới sẽ dẫn hắn đi đào, bây giờ tốt cho ngươi rồi… mẹ nó, hắn đã vượt mặt ta, ta còn dẫn hắn đi đào cái rắm!”

Bích Quang Kiếm trợn tròn mắt, lão… quả thật không còn gì để nói.

Đào mộ…lão phải nói sớm chứ!

Sau một khắc, hai người nhanh chóng rời khỏi, Viên Thạc cắn răng, trước sẽ không giết người nữa, không giết Húc Quang hậu kỳ, ta cũng không có ý muốn đi ra, ta sẽ đi đào mộ, đào được sinh mệnh tuyền thủy, cường hóa ngũ tạng, sau đó dung hợp ngũ thế, ta sẽ ra ngoài giết một tên lợi hại hơn cho các ngươi xem.

Cũng cho Lý Hạo biết, cuối cùng ai mới thực sự là gia gia!