Ngồi yên trong thâm cung tám mươi năm, cho dù tâm hướng đạo kiên định đến đâu, cũng nên dao động rồi.
Trước đây nàng cảm thấy muốn theo đuổi trường sinh thì phải chịu đựng sự cô độc và vất vả mà người thường không thể chịu đựng được, nhưng bây giờ nàng lại rất nhớ những ngày tháng rong ruổi khắp thiên hạ, tỏa sáng rực rỡ ở những nơi mình đi qua, thậm chí còn nhớ những lúc cùng Tả Lăng Tuyền uống rượu trò chuyện.
Trước đây nàng cảm thấy ‘người đời say ta tỉnh’, những chuyện không liên quan đến tu hành đều không có ý nghĩa gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu vì trường sinh mà từ bỏ tất cả những thứ này, vậy cho dù có cầu được trường sinh, có phải vẫn phải chịu đựng sự cô độc mà tám mươi năm qua nàng không thể chịu đựng nổi hay không…
Suy nghĩ miên man hồi lâu, Thượng Quan Linh Diệp thở dài thườn thượt, thân hình lóe lên, đã đến chính điện phía trước.