Ngày hôm sau, trời đổ mưa phùn.
Tả Lăng Tuyền đã thức dậy từ sớm tinh mơ, thu dọn đồ đạc, cùng Thang Tĩnh Nhu ra khỏi nhà, hướng về Lạc Hồn uyên.
Lạc Hồn uyên rất lớn, quy mô không thua kém gì dãy Hoang sơn ở cực nam Ngọc Dao Châu, trải dài từ đông sang tây, dài hàng vạn dặm. Nhìn từ trên trời xuống, nó giống như một vết sẹo méo mó nằm trên mặt đất, bên trong trướng khí mù mịt, cây cối um tùm, dây leo chằng chịt, có rất nhiều khe nứt kéo dài xuống lòng đất.
Những khe nứt này dẫn đến đâu không ai biết, sâu bao nhiêu cho đến nay cũng chưa có Tu sĩ nào thăm dò rõ ràng. Chỉ biết rằng đã từng có Tu sĩ đi lạc trong hang động ngầm như mê cung, đi vào từ khu vực Lâm Uyên cảng, luẩn quẩn dưới lòng đất mấy năm trời, khi đi ra đã đến tận sâu trong Hoang sơn.
Tuy gặp phải chuyện khá thảm khốc, nhưng khi người nọ ra ngoài, trên người lại đeo đầy bảo vật, tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh, từ một tán tu sa cơ thất thế, trực tiếp biến thành ‘Đa Bảo tiên sư’, trải nghiệm của hắn đến nay vẫn khiến các tán tu ở Nam phương Cửu tông không khỏi xuýt xoa ngưỡng mộ.