Sợi xích sắt giăng ngang dòng sông, như một bức tường sắt ngăn cách hai bờ.
Gió cuồng nộ cuốn theo những hạt mưa to như hạt đậu, quất mạnh vào cây cầu treo rỉ sét. Dưới cầu, dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy xiết, át đi tiếng leng keng của những sợi xích va vào nhau.
Đầu cầu bên này là vùng đất hoang vu vô tận, đầu cầu bên kia là một thị trấn nhỏ - điểm cuối cùng của Đại Yên vương triều phía Nam - Vô Danh Cương.
Nơi đây được gọi là "Vô Danh" bởi vì trên bản đồ của Đại Yên vương triều không hề có địa danh này, và cũng là nơi mà người thường không nên đặt chân đến.
Dưới cơn mưa tầm tã, một kiếm khách áo xanh thong dong bước qua cầu treo, tiến vào thị trấn nhỏ với con đường lầy lội.