Trời tờ mờ sáng, cơn mưa phùn ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt.
Căn phòng yên tĩnh vẫn còn lưu lại chút hương vị ái muội, tiếng thở dốc cả đêm dài vừa mới kết thúc.
Tả Lăng Tuyền dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh Uyển đang nằm gối trên cánh tay mình.
Bị "hành hạ" suốt cả một đêm, cho dù là thể chất của Ngô Thanh Uyển, cũng mềm nhũn như bông. Nàng khép hờ mi mắt thở dốc, biểu cảm tuy vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị, nhưng cũng chẳng còn sức lực vùng vẫy nữa.
Có lẽ nhận ra bản thân bị nhìn chằm chằm, Ngô Thanh Uyển nghỉ ngơi một lát, tâm trí dần hồi phục. Nàng xoay người, quay mặt vào trong giường, để lại cho hắn một tấm lưng trần nõn nà. Giọng nói dịu dàng, nàng nói: