“Ưm…”
Thang Tĩnh Nhu ngủ say, mơ màng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài, hình như là tiếng khóc.
Giọng của Ngô Thanh Uyển…
Thang Tĩnh Nhu dần dần tỉnh lại, phát hiện ngọn đèn bên ngoài màn che đã tắt từ lúc nào. Ngô Thanh Uyển bên cạnh cũng không biết đã đi đâu, chỉ còn lại Đoàn Tử nằm ngủ ngon lành trên gối.
“…”