Thuyền xuôi dòng, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng biến đổi, thoắt cái đã mười ngày trôi qua.
Vết thương trên người Thang Tĩnh Nhu, trải qua nhiều ngày tĩnh dưỡng, đã hồi phục được bảy tám phần. Đến khi tới gần Lâm Uyên thành, nhìn bề ngoài đã không còn dấu vết gì. Vì ở chung với Khương Di có phần gò bó, nên ngoài lúc tu luyện, Thang Tĩnh Nhu thường cùng Lãnh Trúc thêu thùa hoặc chuẩn bị bữa ăn. Dù đã là cao nhân bậc bán bộ Linh Cốc, nhưng tính cách tiểu thư khuê các vẫn không hề thay đổi.
Khương Di sau khi biết được tu vi của Thang Tĩnh Nhu, tâm trạng khỏi phải nói, quyết tâm tu luyện, cả ngày nhốt mình trong phòng ngồi thiền luyện khí, mười ngày nay gần như không bước chân ra khỏi cửa.
Tả Lăng Tuyền ngược lại nhàn nhã hơn, ban ngày thì cùng Thang Tĩnh Nhu đi dạo ngắm cảnh, hoặc chạy xuống đại sảnh tầng một nghe ngóng chuyện mới xảy ra trong Tiên môn các nơi; buổi tối thì cùng Thanh Uyển thảo luận về pháp môn tu luyện, ví dụ như tư thế nào tu luyện nhanh nhất...
Thanh Uyển tuy mỗi lần đều cố tỏ ra nghiêm trang, nhưng sự kháng cự của nàng ngày càng yếu ớt. Chỉ cần hắn không nói lời thô tục, Thanh Uyển đều nhắm mắt cho qua, mặc cho Tả Lăng Tuyền làm càn. Thỉnh thoảng cao hứng, nàng còn phối hợp trêu chọc, đánh nhẹ vào vai hắn, nói: "A ~ chàng thật đáng ghét..." Đương nhiên, đây là lúc nàng đang lâng lâng.