"Bỏ gian tà theo chính nghĩa tuyệt không hai lòng, nếu đây là quy củ từ trước đến nay, vậy thì ta đương nhiên sẽ tuân thủ."
Tiêu Sùng miễn cưỡng cười, chắp tay nói.
Lúc này người ta là đao thớt, mình là thịt cá, có vết xe đổ của Độc Cô Vấn Kiếm ở ngay trước mắt, y còn có thể lựa chọn lại sao?
Về phần ba người Nhan Khai, thì phản ứng của bọn họ không lớn, cũng ủng hộ việc thiết lập cấm chế trước.
Mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, bây giờ đối phương dưới sự uy hiếp trở thành "người một nhà", bọn họ cũng khó có thể yên tâm, tốt hơn hết là vẫn nên thiết lập cấm chế.