Dường như việc cầu nguyện đã có tác dụng, sau khi khí tức của tên đại hán râu quai nón biến mất, Hàn Thiên Ưng nhanh chóng di chuyển về hướng hai vị nữ tu xinh đẹp kia, khiến cho hai người Lưu Ngọc và Thương Lam có thêm một chút thời gian để chạy trốn.
Thấy vậy, trong lòng Lưu Ngọc nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một nét cười, tiếp tục dốc sức điều khiển Ly Huyền kiếm để bay đi.
Sau khoảng thời gian một hai nhịp thở, lúc này khoảng cách so với Hàn Thiên Ưng đã vào khoảng mười hai dặm.
"Tạm được rồi."
Trong lòng Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này, tia sáng chuyển hướng, nhanh chóng hạ xuống dưới mặt đất.