Chỉ thấy trong Phong Nguyệt Các đèn đuốc sáng trưng, cứ cách mười bước là lại treo một cái đèn lồng màu đỏ, bên trong có ngọn nến đang cháy một cách chậm rãi, xuyên qua vải xô biến thành màu hồng nhàn nhạt, chiếu sáng khắp cả hành lang.
Khiến cho bên trong cả căn gác lửng biến thành một thế giới màu hồng, tất cả mọi thứ dường như đều trở nên có chút không chân thực, giống như đang đặt mình trong giả tưởng hai chiều, khiến cho sự phòng bị trong lòng con người ta giảm đi rất nhiều.
Cũng không biết cây nến kia được làm từ chất liệu gỗ nào, trong lúc cháy còn tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, khi ngửi vào khiến con người ta có hơi bồn chồn, kích thích sự thèm ăn, rất dễ làm tăng thêm ý nghĩ muốn thưởng thức dịch vụ của Phong Nguyệt Các.
Chỉ là vật liệu xây dựng Phong Nguyệt Các hình như không được tốt lắm, hoặc là cố ý làm thế.
Trên hành lang qua lại, đi qua những căn phòng có lớn có nhỏ, có đủ loại âm thanh lả lướt văng vẳng truyền ra từ trong phòng, hội tụ thành một bản giao hưởng nguyên thủy.