Suy cho cùng, hiện thực không phải truyện cổ tích, có rất nhiều chuyện cần phải cân nhắc, rất nhiều rất nhiều chuyện cần phải lo lắng.
Nghiêm Hồng Ngọc hình như đang truyền âm với vị tu sĩ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn hai người họ một cái, tỏ ý khó hiểu.
Lưu Ngọc thôi nhìn, rơi vào im lặng mất một lúc, hắn cảm thấy có phần đau đầu không biết nên đối xử với Nghiêm Quần Nhi như thế nào.
Hắn có mục tiêu và kế hoạch tu tiên của bản thân, không muốn bất kỳ ai xáo trộn kế hoạch của mình.
"Nghiêm sư tỷ có biết chư vị trưởng lão triệu tập chúng ta đến đây là vì chuyện gì không?"