Tới trước phủ thành chủ, Nhan Khai đột nhiên dừng lại, khom người thật sâu, chân thành nói.
Gã chỉ là một đệ tử bình thường từ biệt viện ra tới, không có tiếp xúc quá nhiều với tu sĩ Trúc Cơ trong tông môn. Không cần biết lần này có thành công Trúc Cơ hay không, giao hảo với vị Lưu sư thúc trước mặt đều có lợi cực kỳ.
Quan trọng nhất là... Nhan Khai thấy Lưu Ngọc cũng không vì bảo vật Thuấn Tức Thiên Lý phù mà tàn nhẫn giết người, ngược lại sử dụng thủ đoạn ôn hòa là trao đổi, ra tay cũng hào phóng.
Vậy nên gã quyết định dựa vào người này, sau khi Trúc Cơ cũng phải qua lại nhiều hơn.
Lưu Ngọc cười khẽ: "Nhan sư điệt, không nhìn ra ngươi cũng là một kẻ có lòng."