Ánh mắt Bạch Vũ Huyên lấp lánh như ánh sao, thoáng liếc nhìn Lưu Ngọc và nhẹ nhàng nói.
"Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở, tại hạ tự biết chừng mực của mình."
Lưu Ngọc cảm nhận được thiện ý, mỉm cười khách khí đáp lại.
Bạch Vũ Huyên không nói thêm nữa mà lấy một quyển pháp thuật tâm đắc lật xem, với nàng ta mà nói thì việc nhắc nhở một chút đối với vị sư đệ mới này đã là coi trọng xuất thân của hắn rồi.
Lưu Ngọc thấy vậy xoay người đi xuống dưới lầu.