Bầu trời khói bụi mù mịt, ánh mắt Lưu Ngọc đột nhiên ngưng đọng, trong lòng hắn dồn dập suy đoán, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác dâng lên.
Nhưng cách vô số khói bụi, nếu hắn dùng thần thức cưỡng ép quét qua thì chỉ nhận lại tổn thương, cũng không thể quan sát được bất kỳ tình huống nào, thế nên bây giờ hắn cũng chỉ có thể suy đoán.
"Không phải... Không đúng."
"Có thể là ngay từ lúc bắt đầu phương hướng của mình đã sai rồi, mình không nên cho đối phương thời gian."
"Nội tình của thánh địa chẳng phải một tên tu sĩ Kim Đan như mình có thể tưởng tượng ra nổi?"