Bỗng nhiên một mùi hôi nồng nặc khác thường truyền vào trong mũi, Lưu Ngọc chú ý đến lúc này trên thân thể đã bị bao trùm bởi một tầng vật chất màu xám đen, bên ngoài còn dính rất nhiều mồ hôi, làm ướt vạt áo, dính nhớp cực kỳ khó chịu.
Hắn vội vàng đứng dậy, đi ra bên ngoài đem tỉ mỉ tẩy rửa thân thể từ trên xuống dưới một lần, sau đó lại thay một bộ hắc bào mũ trùm, hắn bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, toàn thân có một loại cảm giác thoải mái.
Lưu Ngọc không trở về phòng luyện công, mà hắn đến chiếc ghế thái sư trong phòng khách nằm xuống, lấy Tôn Thần diệu pháp từ trong túi trữ vật ra, bắt đầu tiếp tục lĩnh hội Trúc Cơ Thiên.
Một ngày sau, Lưu Ngọc đúng giờ rời khỏi động phủ, đóng trận pháp lại, sau đó theo cầu thang lúc đến đi tới lối vào của Linh Dược viên.
Khi hắn chạy đến phía trên, Nghiêm Hồng Ngọc, Đinh Huệ và Tào Mộng Vũ đã sớm ở đây, đang tụ tập ở một chỗ nhỏ giọng tán gẫu, hơn mười đệ tử nội môn Luyện Khí kỳ đứng thành ba hàng cách đó không xa, cũng đang xì xào bàn tán.