Thần thức nhìn thoáng qua Nễ Hoàn Cung, quả nhiên hắn không thể cảm ứng được điểm sáng xanh biếc quen thuộc.
Tâm ma Nguyên Anh tuy không phát hiện ra sự tồn tại của Tiên Phủ, nhưng nó cũng mơ hồ đoán được Lưu Ngọc có sự trợ giúp nào đó, cho rằng đây chính là sơ hở lớn nhất của hắn.
Không có Tiên Phủ, Lưu Ngọc cũng không hoảng loạn.
"Mặc dù không có Tiên Phủ làm chỗ dựa, nhưng mình cũng không quên đi những kinh nghiệm tu luyện của bản thân."
"Huống chi, mình còn biết trước được rất nhiều chuyện..."