Đương nhiên Lưu Ngọc không thể cam đoan mỗi lựa chọn của mình đều chính xác nhưng ít nhất hắn không hối hận, không tiếc nuối điều gì.
Sau một khắc đồng hồ, hắn chợt mở mắt ra, ánh mắt bình lặng và hững hờ.
Luyện thể, luyện khí đều đã đạt tới tam giai đỉnh phong, không thể thăng cấp thêm được nữa, trong tình cảnh như vậy, dù có uống đan dược cũng chẳng ích gì.
Trái lại, Nguyên Thần đã cực kỳ tiệm cận Nguyên Anh kỳ thì vẫn còn một chút không gian để tiến bộ.
Muôn vàn suy nghĩ dập dờn trong lòng, cuối cùng lắng lại, Lưu Ngọc bắt đầu vận chuyển công pháp rèn luyện pháp lực.