Lưu Ngọc quan sát xung quanh theo thói quen, rồi điềm tĩnh đi về phía điện nhỏ kia.
Xung quanh điện ngoài đệ tử canh gác ra, chỉ có lác đác một vài người đi ra từ trong điện, Lưu Ngọc thấy thế thì mừng thầm trong lòng, càng ít người càng tốt, thế là hắn đi vào trong.
Trong điện được bày biện rất đơn sơ, không có mấy đồ trang trí dư thừa, chính giữa chỉ có duy nhất một chiếc bàn trà vuông vức.
Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuổi trung niên, đầu tóc muối tiêu với vẻ nghiêm trang đang ngồi khoanh chân sau bàn trà, người đó đang nói gì đó với một đệ tử Luyện Khí tầng chín, hai người thấy Lưu Ngọc đi đến thì chỉ đưa mắt nhìn một cái chứ chẳng để ý gì.
Người đệ tử kia treo nụ cười trên mặt, vừa nói vừa lấy ra mười mấy viên Linh Thạch, cũng chẳng lấp liếm gì mà đẩy thẳng qua chỗ tu sĩ kia, dường như có ý muốn Chấp sự phá lệ một lần.