Lưu Ngọc cầm tách trà lên lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đáy lòng cười thầm, hắn đều nhìn thấy rõ tất cả những chuyện này. Nhưng mà nói chuyện một lúc như thế thì khoảng cách giữa hai người cũng được kéo lại gần hơn rất nhiều.
"Sư muội, mấy năm nay muội đã ở đâu?"
Giang Thu Thủy nghe vậy thì theo bản năng ôm chặt hai cánh tay, trong mắt tràn ra vẻ hoảng sợ, nàng ta đứt quãng nói ra chuyện tiền tuyến nguy hiểm, nói đến hai lần gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì lại càng sợ hãi không xua đi được.
Nói đến phần sau thì hai mắt đỏ bừng, xuýt chút nữa thì nước mắt cũng chảy ra.
Lưu Ngọc đối mắt với loại tình huống này cũng không có biện pháp nào, hắn không thể làm gì khác hơn là đi tới nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, an ủi nói: