Thân là trưởng lão của Nguyên Dương Tông, Lưu Ngọc chưa từng nghe nói có "khách khanh Kim Đan" nửa đường gia nhập nào có thể tham gia vào quyết sách quan trọng của tông môn. Trái lại thì với một vài nhiệm vụ nguy hiểm, người đầu tiên họ nghĩ đến là khách khanh.
Dù cho cần cù chăm chỉ, bán mạng vì tông môn mấy trăm năm, miễn cưỡng bước vào trung tâm thì thời gian tu luyện tốt nhất cũng đã qua, kết quả vẫn là công dã tràng. Nỗ lực và thu hoạch không tỉ lệ thuận với nhau, đương nhiên không phải là một lựa chọn tốt.
Bỏ qua ba con đường ở trên thì đương nhiên chỉ còn con đường cuối cùng, đó chính là gia nhập vào một thế lực tán tu nào đó, như vậy thì không còn là một thân một mình nữa.
Hơn nữa, vì đặc điểm của băng nhóm tán tu, chắc chắn sẽ dễ đi vào trung tâm hơn so với thế lực lớn bình thường. Nói cho cùng thì mọi người ai cũng là tán tu, rốt cuộc trước giờ có trải qua thế nào, ai cũng khó để biết được.
Dù lựa chọn này sớm muộn gì cũng sẽ đối kháng chính diện với đoàn thể thu được ích lợi như Càn Đình, thánh địa, tông môn, thế gia, nhưng từ trình độ nào đó, lợi ích chính diện thắng được thông qua thực lực sẽ làm căn cơ vững chắc hơn.