Dưới mí mắt Kim Đan trưởng lão, cuối cùng hai người cũng không thể trò chuyện thoải mái được.
Cắm đầu đi đường, rất nhanh đã đi đến phía cuối đường.
Một cái bàn thật lớn, một ghế nằm thoải mái.
Và một tu sĩ mà Lưu Ngọc có hơi quen thuộc cũng đang nằm trên ghế đó, dường như đang chợp mắt.
Chính là Nghiêm gia lão tổ, Nghiêm trưởng lão!