Hắn để ý thấy, Đường Thiên Bảo tỉnh táo đến đáng sợ, tựa như người không hề liên quan gì đến vậy.
Mà tu sĩ bị gọi là Dương Thúc, không hổ là người đã trải qua thế sự, lúc này còn có thể nói năng đàm tiếu với người khác.
Ngay cả là Chu Tử Văn, lúc này bề ngoài dường như cũng đã bình tĩnh trở lại, chỉ là trong mắt vẫn có quang mang khác lạ hiện ra.
Nhìn Thạch Nhân Kiệt hai tay bị xích sắt trói buộc, chỉ có thể quỳ rạp xuống trên tử hình đài, trong mắt người này lóe lên vẻ thống khổ, dường như là có quan hệ không tầm thường với Thạch Nhân Kiệt.
Lưu Ngọc im lặng thu hết biểu tình của ba người vào trong đáy mắt.