Sau khoảng một canh giờ đấu pháp, lam quang phô thiên cái địa trên lôi đài cuối cùng cũng lần đầu tiên bị bạch quang từng điểm từng điểm áp chế xuống. Thân thể Đỗ Thuần liên tục lùi về phía sau, kiếm quang của tiên kiếm Lam Linh trong tay ngày càng yếu ớt.
Ngược lại, bạch quang của Vân Khất U ngày càng rực rỡ. Trảm Trần như tích tụ năng lượng ngàn năm, trong nháy mắt bùng nổ hoàn toàn. Uy áp linh lực cường đại khiến Đỗ Thuần không có chút sức phản kích nào.
Bản thân Đỗ Thuần vốn có thể kiên trì thêm ít nhất nửa canh giờ, thậm chí có khả năng ép buộc Trảm Trần ra khỏi vỏ trong trận đấu pháp này. Đáng tiếc, nàng vẫn không thể kiềm chế được, thúc giục Càn Khôn Nhất Kiếm tấn công Vân Khất U.
Nếu như dưới tình huống hai người có đạo hạnh tương đương nhau thì một chiêu này cũng dễ hiểu. Thế nhưng, Vân Khất U có đạo hạnh cao hơn Đỗ Thuần một bậc, cộng thêm uy lực của Trảm Trần, dù chưa ra khỏi vỏ, linh lực vẫn vô cùng mạnh mẽ, không phải các pháp bảo tiên kiếm có thể đánh đồng. Hơn nữa, bản thân Trảm Trần thuộc hệ Kim, khi thôi động Càn Khôn Nhất Kiếm sẽ mạnh hơn tiên kiếm hệ Thủy một bậc.
Cho nên, uy lực của Càn Khôn Nhất Kiếm do Đỗ Thuần ngưng tụ thực ra không thể sánh bằng một kiếm kia của Vân Khất U. Khi hai luồng kiếm khí va vào nhau trong nháy mắt, Vân Khất U không hề bị tổn thương gì, chỉ cần dựa vào khí sóng cũng có thể nhanh chóng ổn định thân hình.
Đỗ Thuần lại không được như vậy. Bởi vì Càn Khôn Nhất Kiếm không sánh được với một kiếm của Vân Khất U, nên ngay khi kiếm quang va chạm, nàng lập tức bị chấn động khí huyết cuộn trào. Hơn nữa, lúc năng lượng bùng nổ tạo thành luồng sóng khí bao phủ tám phương khiến nàng liên tục lùi về phía sau, từ đó mất đi tiên cơ, rơi vào thế bị động khắp nơi.
Cho dù là như thế, Đỗ Thuần vẫn không từ bỏ. Trong một khắc mất đi tiên cơ, rơi vào thế bị động, nàng dùng Lam Linh kiếm toàn lực phòng thủ, tính toán ngăn chặn đòn tấn công nhanh như chớp của Vân Khất U.
Theo một đạo bạch quang lóe lên, Đỗ Thuần đã bị dồn đến biên giới phía bắc của lôi đài, lưng dán thật chặt vào màn nước trên kết giới.
Phanh!
Bạch quang lấp lóe, Vân Khất U đâm ra một kiếm, trực tiếp xẹt qua bên tai Đỗ Thuần. Mũi kiếm chỉa vào màn nước kết giới, cách cổ của Đỗ Thuần phía trước không đến năm tấc!
Mặt Đỗ Thuần tái nhợt như tro tàn, ngực phập phồng dữ dội. Nàng biết một chiêu này của Vân Khất U đã nương tay. Nếu như liều mạng tranh đấu, một kiếm này sẽ không chỉ ở bên cạnh tai mình mà sẽ xuyên qua cổ họng.
Trên đài, dưới đài bỗng chốc hoàn toàn im lặng.
Bạch quang tan biến, lam quang cũng biến mất. Trên lôi đài, chỉ còn lại Đỗ Thuần dựa lưng vào màn nước kết giới ở ở biên giới phía bắc, Vân Khất U thu kiếm, vỏ kiếm áp vào màn nước kết giới bên người Đỗ Thuần.
Hồi lâu sau, nụ cười khổ sở hiện lên trên khuôn mặt thanh tú tinh xảo nhưng tái nhợt của Đỗ Thuần.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Vân sư muội quả thật lợi hại, ta thua.”
Vân Khất U từ từ thu hồi Trảm Trần, chăm chú nhìn Đỗ Thuần một hồi, thản nhiên nói: “Ngươi vốn có thực lực khiến ta rút kiếm, đáng tiếc quanh năm tu luyện trong núi, kinh nghiệm lâm chiến không đủ. Nếu có thể, sư tỷ nên xuống núi rèn luyện, học hỏi kinh nghiệm.”
Đỗ Thuần cười khổ càng lớn, nói: “Đa tạ Vân sư muội chỉ giáo, ta ghi nhớ.”
Dưới đài, tiếng hoan hô vang lên một đợt cao hơn một đợt. Trận đấu pháp giữa hai người vừa rồi quả thật đặc sắc. Đến cuối cùng Vân Khất U vẫn không rút kiếm, nhưng cùng với biểu hiện xuất sắc của Đỗ Thuần ở đầu trận, quả thật khiến các đệ tử xếp hàng chiếm vị trí từ đêm qua hô to là đáng giá!
Trọng tài trưởng lão lên đài tuyên bố Vân Khất U chiến thắng, chính thức tiến vào nhóm năm. Lập tức thông báo trận tiếp theo sẽ diễn ra sau một nén nhang, đệ tử Diệp Tiểu Xuyên và Cố Phán Nhi chuẩn bị sẵn sàng.
Bên ngoài đại điện, không ít trưởng lão cùng tiền bối ngoại phái đều đang bàn tán về trận đấu pháp đọ sức giữa Vân Khất U và Đỗ Thuần vừa qua. Đa số đều gật đầu tán thưởng, không ít trưởng lão còn đứng dậy chúc mừng Tịnh Thủy sư thái.
Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu nghe được trọng tài trưởng lão tuyên bố danh sách thi đấu trận tiếp theo trên lôi đài, trên gương mặt lộ ra một tia mỉm cười dịu dàng và đáng yêu.
Nàng cười nói: "Túy lão, đệ tử của ngươi sắp lên sàn rồi."
Túy đạo nhân cười khổ một tiếng, nói: "Hy vọng hắn đừng bị thiếu chân thiếu tay là tốt rồi."
Lưu Ba tiên tử ở một bên hỏi: “Lời này giải thích thế nào?”
Túy đạo nhân không nói gì, chỉ vô tình hay cố ý liếc nhìn Tĩnh Huyền sư thái đang ngồi trên ghế. Lúc này, Tĩnh Huyền sư thái mặt không biểu tình, dường như không quan tâm đến việc tiếp theo đệ tử Cố Phán Nhi của mình phải ra trận.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Túy đạo nhân, Tĩnh Huyền sư thái hơi nghiêng mắt nhìn Túy đạo nhân một cái. Túy đạo nhân vội vàng dời ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Cố Phán Nhi và Diệp Tiểu Xuyên có ân oán không phải ngày một ngày hai. Người trong ngoại phái có thể không biết, nhưng đa số đệ tử Thương Vân môn ít nhiều đều biết một chút.
Do vậy, hơn mười vị trưởng lão Thương Vân môn đều tỏ ra bình tĩnh trước câu nói vừa rồi của Túy đạo nhân, tự nhiên hiểu được ý tứ ám chỉ trong lời nói của hắn.
Phó các chủ Phiêu Miểu Các, vị tiên tử đoạn tình xinh đẹp Tô Tiểu Yên không hiểu rõ nội tình, mỉm cười nói: “Túy sư huynh, hà cớ gì ngươi lại không tin tưởng vào đệ tử của mình? Liên tiếp mấy vòng, vị Diệp Tiểu Xuyên đệ tử của ngươi biểu hiện xuất sắc, tu vi cao thâm, được chân truyền của sư huynh, dù đối thủ trận này là Cố Phán Nhi, đệ tử xuất sắc của Tĩnh Huyền sư tỷ, chỉ sợ khó đoán được thắng bại.”
Ngoại trừ hơn mười vị trưởng lão Thương Vân môn, các trưởng lão tiền bối của các môn phái khác cũng im lặng gật đầu, rõ ràng rất đồng ý với lời nói của Tô Tiểu Yên.
Diệp Tiểu Xuyên trong bốn vòng đầu tiên, ngoại trừ vòng thứ ba đối thủ bỏ quyền, các vòng khác đều trực tiếp đánh bại đối thủ, đặc biệt là đánh bại Tôn Nghiêu, một ứng cử viên cho mười vị trí đầu bảng, khiến họ đều tương đối coi trọng Diệp Tiểu Xuyên, dù sao, đạo hạnh của Tôn Nghiêu cũng không kém Cố Phán Nhi là bao.
Túy đạo nhân liên tục cười khổ, nhất thời không biết trả lời câu nói vừa rồi của Tô Tiểu Yên và Lưu Ba tiên tử như thế nào.
Lúc này, chưởng môn Thương Vân Ngọc Cơ Tử bỗng nhiên nói: “Tô sư muội, đạo hạnh của ngươi cao thâm, mắt sáng như đuốc. Nghe lời nói của sư muội vừa rồi, không biết Tô sư muội cảm thấy trận tiếp theo, Diệp sư điệt và Cố sư điệt ai sẽ có phần thắng cao hơn?”
Tô Tiểu Yên nở nụ cười từ đầu đến cuối, như gió xuân, ôn hòa pha lẫn vài phần dịu dàng.
Nàng mỉm cười nói: “Ngọc Cơ Tử sư huynh đây là muốn thử ta. Thương Vân kiếm quyết từ trước đến nay độc bộ thiên hạ, uy lực vô cùng to lớn. Tuy nhiên, nếu chỉ xét về tu vi đạo hạnh, ta cảm thấy Diệp Tiểu Xuyên thiếu hiệp không sánh được Cố Phán Nhi tiên tử. Nhưng mấy vòng thi đấu vừa qua, ta luôn cảm thấy món pháp bảo tiên kiếm trong tay đệ tử của Túy sư huynh có chút khác thường. Kết cục trận tỷ thí này thật khó nói trước, biết đâu lại có bất ngờ xảy ra cũng khó nói.”
Nhiều người cũng gật đầu. Qua mấy vòng thi đấu, các vị tiền bối trưởng lão đều nhận ra đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên thực ra không cao, trách thì trách thanh tiên kiếm toàn thân huyền thanh, kiểu dáng cổ sơ trong tay hắn.
Trong mắt Ngọc Cơ Tử khẽ lóe lên tinh quang, nhưng lập tức biến mất trong nháy mắt. Hắn mỉm cười, không nói thêm gì.
Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu cùng Lưu Ba tiên tử bên cạnh yên lặng nhìn nhau, g có thể nhìn ra trong ánh mắt của đối phương tựa hồ thoáng qua một tia lo âu và thần sắc bất an.