TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 115: Kiếm đạo

Trong phòng trúc của tinh xá, làn khói xanh mỏng manh vẫn nhẹ nhàng tỏa ra từ lư hương cổ kính, hòa quyện vào bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.

Ba người trong phòng, mỗi người đều có biểu hiện rất phức tạp. Tĩnh Thủy sư thái mang vẻ mặt tiếc hận, nhưng ẩn sau đó là vài phần bi tráng và căm phẫn.

Mà Vân Khất U và Ninh Hương Nhược lại là mặt mũi tràng đầy chấn kinh rung động.

Lưu Vân tiên tử vậy mà đã tư định chung thân với Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh?

Trước đây, hai người họ chưa từng nghe qua chuyện này, chỉ biết được vài câu mơ hồ. Giờ phút này nếu không phải do vị ân sư mà họ luôn kính trọng kể ra, hai nữ tử này dù chết cũng không tin Lưu Vân tiên tử vang danh thiên hạ suốt mấy trăm năm, được vô số người kính ngưỡng, lại có thể ruồng bỏ chính đạo và sa vào Ma giáo!

Mặc dù Ma giáo ở rất xa Trung Thổ, nhưng các phái chính đạo ít nhiều gì cũng biết được một số chuyện xảy ra trong Ma giáo.

Mười lăm năm trước, trong Ma giáo lại xảy ra hỗn loạn. Ba đại phái Ma Tông, lấy thế lực hùng mạnh, bất ngờ tấn công Quỷ Huyền Tông đã chiếm cứ Ma giáo Man Hoang Thánh Điện suốt tám trăm năm. Quỷ Huyền Tông tổn thất nặng nề, Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh cùng đa số trưởng lão trong phái hoặc bị giết, hoặc quy hàng. Chỉ có số ít đệ tử và trưởng lão trốn thoát, bị trục xuất khỏi Man Hoang Thánh Điện.

Như vậy, Lưu Vân tiên tử biến mất không dấu vết trên trăm năm, không lộ diện trong nhân gian, e rằng đã cùng Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh vẫn lạc tại Man Hoang ác địa trong loạn giáo mười lăm năm trước.

Nhìn vẻ mặt phức tạp của hai đệ tử trước mặt, Tĩnh Thủy sư thái chậm rãi nói: "Theo vi sư biết được, Lưu Vân tiên tử và Quỷ Vương Diệp Thiên Tinh đã cùng chết trong trận chiến nội loạn của Ma giáo mười lăm năm trước. Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại. Hai người các ngươi hãy nhớ kỹ, việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài."

Ninh Hương Nhược và Vân Khất U đồng thời quỳ xuống, quỳ rạp trước mặt ân sư Tĩnh Thủy sư thái, đồng thanh nói: "Đệ tử ghi nhớ."

Hôm sau.

Diệp Tiểu Xuyên tối hôm qua uống nhiều rượu với bọn người Chu Trường Thủy, hôm nay ngủ đến tận mặt trời lên cao, gần trưa mới dậy, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy sư phụ của mình, Túy đạo nhân, đang ôm theo một bầu rượu lớn nằm uể oải phơi nắng trong sân. Gương mặt già nua kia đỏ bừng, sợ là đã uống nhiều rượu.

Diệp Tiểu Xuyên thầm cười khổ. Xem ra, dù có tiền cũng không thể mua nhiều rượu về cho sư phụ. Vị sư phụ lão tửu quỷ này chẳng biết tiết chế chút nào. Từ khi Lưu sư huynh lén vận chuyển mấy chục chum Trạng Nguyên Hồng đến đây, sư phụ của mình hầu như ngày nào cũng say khướt.

Tục ngữ nói, rượu là thuốc độc xuyên ruột, nên uống ít cho lành.

Mười năm nay, Túy đạo nhân ngày càng suy. Mới bốn trăm tuổi mà nhìn già nua hơn Lưu Ba tiên tử rất nhiều. Nhìn lại sư phụ mình một chút, Diệp Tiểu Xuyên thực sự lo lắng. Nếu sư phụ không kiêng rượu, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa.

Hắn đi đến bên cạnh sư phụ, nói: "Lão tửu quỷ, đồ đệ bảo bối của người đã lọt vào nhóm mười, mang lại vinh quang cho người. Người có nên thưởng cho ta chút gì không?"

Túy đạo nhân lẩm bẩm: "Ngươi cũng không phải không hiểu rõ lão nhân gia này, tiền không có, pháp bảo càng không. Đúng rồi, nếu ngươi không chê, ta có thể cho ngươi thanh kiếm Thanh Phong đã không dùng trăm năm nay, ngươi cầm lấy đi."

Diệp Tiểu Xuyên trợn mắt trắng lên: "Xem như ta chưa nói gì? Ba năm trước, ngài đã thế chấp thanh kiếm Thanh Phong này cho sư phụ Ngọc Trần Tử của Chu Trường Thủy để đổi lấy ba trăm lạng bạc mua rượu uống. Giờ nó vẫn chưa được chuộc về đâu! Nào còn ở dưới đáy rương của ngài?"

Túy đạo nhân sững sờ, ha ha cười lớn: "Hình như đúng là có chuyện như vậy."

Diệp Tiểu Xuyên tức giận: "Sư phụ, người đem pháp bảo mà người tu chân coi trọng như mạng sống bán đi cả rồi. Nếu Ma giáo yêu nhân tấn công lên núi, ngài định làm gì chứ?"

Túy đạo nhân khoát tay nói: "Tiểu tử ngươi biết gì chứ? Thương Vân phái ta là kiếm phái, lấy kiếm nhập đạo."

Diệp Tiểu Xuyên tiếp lời: "Đúng vậy, Thương Vân chúng ta là kiếm phái, nhưng lão nhân gia ngài lại không có kiếm. Chuyện này truyền ra ngoài, còn không khiến người ta cười rụng răng?"

Túy đạo nhân đứng lên: "Xem ở phân lượng ngươi lọt vào nhóm mười, vi sư hôm nay phá lệ dạy ngươi vài câu. Kiếm đạo có ba cấp độ. Tầng thứ nhất, trong tay có kiếm, trong lòng không có kiếm. Giống như ngươi, cả ngày mang theo kiếm khắp nơi chém người. Tầng thứ hai, trong tay không có kiếm, tâm chỉ có kiếm. Đến cảnh giới này, dù không có pháp bảo, nhặt hoa ném lá cũng có thể đả thương người từ ngoài ngàn bước. Tầng thứ ba, trong tay không có kiếm, trong lòng cũng không kiếm, thiên đạo hóa vi kiếm. Đây là cảnh giới kiếm đạo tối cao, chỉ cần tâm niệm vừa động, không gì không phá, đủ để nghịch thiên."

Diệp Tiểu Xuyên khịt mũi coi thường: "Như vậy, lão nhân gia ngài đã đạt đến kiếm đạo cảnh giới tối cao? Hù ai đây! Từ khi ta biết chuyện, trong tay ngài ngoại trừ cái hồ lô rượu này, căn bản không hề cầm kiếm, chớ nói chi là luyện kiếm! Ngài lĩnh hội kiếm đạo cảnh giới tối cao từ lúc nào?"

Túy đạo nhân khoát tay: "Cảnh giới tối cao của kiếm đạo há dễ dàng lĩnh hội như vậy? Vài ngàn năm nay, tổ sư các đời của Thương Vân môn ta cũng chẳng có mấy người đạt tới cảnh giới này. Vi sư hiện tại chỉ ở tầng thứ hai, trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm mà thôi. Cho nên, việc có pháp bảo trong tay hay không căn bản không ảnh hưởng đến toàn cục. Hiểu chưa?"

Diệp Tiểu Xuyên cười ha ha, chẳng thèm để ý đến lão tửu quỷ tự biên tự diễn, quay người đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói có vài phần quen thuộc vang lên trong đầu hắn, trống rỗng không có dấu hiệu báo trước trong ký ức của hắn.

"Vị sư phụ này của ngươi nói cũng không sai. Kiếm đạo tầng thứ ba đủ để nghịch thiên, mà bản thân hắn cũng đã lĩnh hội đến tầng thứ hai của kiếm đạo.”

Giọng nói kia có chút kiêu ngạo, lại có chút khinh thường, tựa hồ như thấy kiếm đạo tầng thứ hai của Túy đạo nhân chẳng là gì, chỉ như ranh con ngây thơ.

Diệp Tiểu Xuyên sắc mặt đại biến, nhìn đông ngó tây, kêu lên: "Ai? Ai đang nói chuyện với ta?"

Giọng nói này đến đột ngột, đi cũng đột ngột, dù cho Diệp Tiểu Xuyên tìm kiếm thế nào cũng không thấy dấu vết gì. Cái giọng nói quen thuộc này tựa như vang lên từ trong trí nhớ của hắn.

Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Tiểu Xuyên lại hơi đổi, hắn đưa tay nhéo nhéo trán, như nhớ ra điều gì, hoảng sợ lẩm bẩm: "Kiếm Thần tiền bối, là lão nhân gia ngài sao?"

Thấy không có bất kỳ phản hồi nào, Diệp Tiểu Xuyên lập tức dùng Nguyên Thần thăm dò Linh Hồn Chi Hải, cất tiếng lớn: "Kiếm Thần tiền bối? Ngươi vẫn chưa tan thành mây khói? Lời vừa rồi nhất định là do ngươi nói! Cút ra ngoài cho lão tử! Đừng chiếm cứ thân thể của ta! Ngươi bây giờ chỉ là một sợi tàn hồn, chỉ cần một ý niệm trong đầu là ta có thể khiến ngươi hồn phi phách tán! Đừng tưởng ta không biết, mau ra đây gặp ta!"

Mặc cho Diệp Tiểu Xuyên dùng Nguyên Thần gọi trong Linh Hồn Chi Hải, giọng nói kia vẫn không xuất hiện lần nữa, như thể vừa rồi hắn chỉ nghe nhầm.

Diệp Tiểu Xuyên đứng trước con đường nhỏ cổng đá xanh của viện lạc, vì dùng Nguyên Thần lục soát Kiếm Thần tàn hồn mà cả người cứng đờ như đầu gỗ, không nhúc nhích. Các đệ tử Thương Vân đi ngang qua chào hỏi, nhưng Diệp Tiểu Xuyên như điếc như ngơ, như pho tượng, đều cảm giác chẳng biết vì sao.