TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Chương 110: Tiểu Trì không nghe

“Sư muội, muội thấy thế nào?”

Ngoài lôi đài Khôn vị, một đám đệ tử trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng tụ tập lại với nhau, chính là hơn mười đệ tử trẻ tuổi của Huyền Thiên Tông, người vừa nói là Lý Huyền Âm, vị Đạo công tử đại danh đỉnh đỉnh.

Bên cạnh hắn, nữ tử áo trắng tuyệt mỹ Thượng Quan Ngọc thu hồi ánh mắt từ người đang xoay mông trên lôi đài.

Thượng Quan Ngọc chậm rãi nói: “Diệp Tiểu Xuyên, tu vi sao có thể cao như vậy, không có đạo lý. Theo ta được biết, người này mười lăm năm trước được Túy đạo nhân nhặt về từ dưới núi, lúc đó chỉ là hài nhi trong tã lót. Nghe nói hắn tám tuổi mới bắt đầu tu đạo, tính ra chỉ tu đạo được tám năm, sao lại đột nhiên tăng cao như vậy! Mộc sư thúc không phải đã nói, tu vi chân thực của hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Thần trung kỳ sao?”

Lý Huyền Âm thản nhiên nói: "Hừ, lần này Mộc sư thúc chỉ sợ cũng nhìn sai rồi. Xâm nhập vào nhóm mười, ngoại trừ trận thứ ba với Viên Thuyên, ba trận còn lại Diệp Tiểu Xuyên không hề có chút may mắn, hoàn toàn đều là chính diện đánh bại đối thủ. Tôn Nghiêu, một trong ứng cử viên nhóm mười, đều bị hắn loại. Nếu như nói hắn chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Thần, coi như thần kiếm trong tay dù lợi hại thế nào, cũng không thể nào quá đáng như vậy. Ta xem tu vi thật sự của hắn ít nhất tại tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ phía trên."

Thượng Quan Ngọc nhíu mày, nói: "Thế nhưng, Diệp Tiểu Xuyên này tu đạo thời gian chỉ có tám năm, tám năm Xuất Khiếu trung kỳ? Sư huynh ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Tư chất của chúng ta cũng coi như là trăm năm hiếm thấy, thế nhưng, chúng ta cũng dùng ước chừng hơn mười năm thời gian mới miễn cưỡng tiến vào tầng thứ bảy cảnh giới Xuất Khiếu, tu hành ít nhất hai mươi năm mới đạt tới cảnh giới trung kỳ. Hiện tại hai người chúng ta cũng là cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh cao, đều đã mất ước chừng ba mươi năm. Nếu như dựa theo Diệp Tiểu Xuyên tám năm đạt cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, chẳng phải hai năm nữa còn không tiến vào tầng thứ tám cảnh giới Linh Tịch? Chuyện này không có khả năng lắm. Từ xưa đến nay, còn chưa bao giờ nghe qua có tu chân giả tu vi tiến bộ nhanh như vậy. Chẳng lẽ Diệp Tiểu Xuyên này là kỳ tài tu chân ngàn năm có một?"

Nói xong, nàng lại không nhịn được liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Xuyên đang dương dương đắc ý uốn éo cái mông trên lôi đài, lập tức lắc đầu phủ định ý nghĩ Diệp Tiểu Xuyên này là tu chân kỳ tài ngàn năm mới gặp.

Lý Huyền Âm thản nhiên nói: "Hắn có phải kỳ tài hay không ta không biết, trước mắt ngược lại là có chút khó giải quyết. Người này đạo hạnh thâm bất khả trắc, bây giờ lại tiến vào nhóm mười lấy được một cái danh ngạch đấu pháp ở Đoạn Thiên nhai. Từ biểu hiện của hắn xem ra, chắc có thực lực tranh đoạt nhóm mười Đoạn Thiên nhai, chúng ta lại thêm một đối thủ."

Thượng Quan Ngọc gật đầu, nói: "Không sai, thực lực của hắn quả thực không tầm thường. Đúng rồi sư huynh, ta nghe nói Ma giáo gần đây cũng xuất hiện vài nhân tài trẻ tuổi, trước đây chưa từng lộ mặt trên giang hồ. Lần này sau khi trở về từ Thương Vân, xem ra chúng ta phải bế quan tu luyện cẩn thận, bằng không đấu pháp Đoạn Thiên nhai nửa năm sau, đối mặt với nhiều cao thủ trẻ tuổi bỗng nhiên quật khởi như vậy, chúng ta cũng không ổn nha."

Bên ngoài đại điện, không thiếu trưởng lão tiền bối quan sát đệ tử đấu pháp, lúc này đều rối rít chúc mừng Túy đạo nhân.

Ngọc Cơ Tử mỉm cười nói: "Túy sư đệ, đệ tử này của ngươi rất không tệ, đều tiến vào nhóm mười. Xem ra những năm này ngươi tốn không ít tâm tư cho hắn, thật sự chúc mừng."

Túy đạo nhân lúng túng trong lòng, dù sao những năm này chính mình đối với tên đồ đệ này căn bản là không quản không hỏi.

Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt lại là không có chút biểu lộ nào, vội vàng khiêm tốn vài tiếng. Trên mặt già tiều tụy mang theo mấy phần đắc ý, cơ hồ cười đến con mắt đều không mở ra được.

Trong lòng Vân Hạc đạo nhân có chút không thoải mái. Tuy nói cùng Túy đạo nhân giao tình không tệ, nhưng dù sao đệ tử đắc ý nhất là Tôn Nghiêu, vòng thứ hai đã bị Diệp Tiểu Xuyên đào thải, trong lòng khó tránh khỏi có chút buồn bực.

Hắn nói: "Túy sư huynh, đệ tử này của ngươi như thế nào đột nhiên tu vi tiến bộ nhanh như vậy? Ta nhớ được ba tháng trước, hắn còn không đạt đến cảnh giới Ngự Không?"

Túy đạo nhân biết trong lòng Vân Hạc đạo nhân không thoải mái, nhưng lúc này hắn đang có chút cao hứng, cũng không để lời nói của Vân Hạc đạo nhân vào lòng, nói: "Cái này còn nhờ vào Vân Hạc sư huynh lần trước trừng phạt đồ đệ đến Tư Quá nhai diện bích, tiểu tử này mới thu liễm tâm tính, dụng tâm nghiên cứu đạo pháp."

Vân Hạc cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ trước đây sớm biết liền không phạt Diệp Tiểu Xuyên đi Tư Quá nhai bế quan. Bây giờ ngược lại tốt rồi, đệ tử của mình bị đào thải không nói, còn để cho Diệp Tiểu Xuyên ở lần tỷ thí này lộ mặt, bây giờ lại tiến nhập nhóm mười. Bất luận nửa năm sau có thể tại Đoạn Thiên nhai lấy được thứ tự tốt hay không, nhất định đều sẽ vang danh thiên hạ, địa vị tại Thương Vân môn nội cũng sẽ nước lên thì thuyền lên.

Diệp Tiểu Xuyên cũng không biết bây giờ bên ngoài đại điện các trưởng lão tiền bối cũng đang bàn luận về mình. Hắn vốn là không muốn xuống đài, muốn một mực trên đài xoay cái mông trật khớp thiên hoang địa lão, kết quả lại là bị trọng tài trưởng lão đuổi xuống.

Vừa đi xuống lôi đài, đám người Chu Trường Thủy lập tức vây lên, cùng kêu lên: "Đại lão!"

Diệp Tiểu Xuyên cười ha ha, nói: "Ta đã sớm nói rồi, mấy tên tiểu đệ này ta nhất định sẽ thu. Bây giờ lão đại ta không có đồng nào, các ngươi trợ giúp ít bạc tiêu xài một chút nha?"

Đám người lập tức trợn trắng mắt lên.

Diệp Tiểu Xuyên tức giận: "Các ngươi cũng là xuất thân danh môn, mỗi tháng tiền tiêu vặt đều có mấy trăm lượng bạc. Lão đại các ngươi hỏi các ngươi mượn ba, năm lạng bạc vụn, các ngươi đều không nỡ? Hẹp hòi!"

Trần Hữu Đạo cười khổ, nói: "Tiểu Xuyên lão đại, cái này thật đúng là không phải chúng ta hẹp hòi. Ngươi qua năm quan chém sáu tướng, một đường tấn cấp, bạc của chúng ta đều thua sạch, đều bị Tiểu Trì muội muội thắng đi. Bây giờ chỉ còn quần cộc, ngươi muốn bây giờ ta cởi ra cho ngươi?"

Diệp Tiểu Xuyên xì một tiếng khinh miệt, lập tức con ngươi đảo một vòng, nói: "Ngươi nói là, Tiểu Trì muội muội thắng bạc của các ngươi bạc?"

Đám người gật đầu lia lịa.

Diệp Tiểu Xuyên hừ một tiếng, nói: "Mấy người gia hỏa các ngươi vậy mà mỗi một người đều toàn bộ đặt ta thua? Đáng đời các ngươi thua tiền."

Nói xong, trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ nịnh hót, xoa xoa tay đi về phía Tiểu Trì cô nương.

Tiểu Trì kinh hãi, che ngực, nói: "Tiểu Xuyên Ca Ca, ngươi cười thật tà ác! Ngươi muốn làm gì!"

Diệp Tiểu Xuyên cười hắc hắc nói: "Tiểu Trì muội muội, ngươi đừng lo lắng, ta cũng không phải người xấu. Bây giờ chúng ta nói chuyện thất tốt, ngươi thắng tiền có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với ta, ngươi thắng tiền là bởi vì ta..."

“Không nghe! Không nghe! Tiểu Trì không nghe! Đây đều là Tiểu Trì tân tân khổ khổ thắng được! Lần trước bị ngươi đoạt đi hơn phân nửa, lần này ai cũng đừng nghĩ cướp bạc của Tiểu Trì! Tiểu Trì còn dự định giữ lại mua kẹo hồ lô nữa!”

Hai tay Tiểu Trì bịt lấy lỗ tai, từng bị một lần nên nàng biết Diệp Tiểu Xuyên lại nói vài câu, đoán chừng bạc chính mình vất vả thắng được sẽ không có quan hệ gì với mình nữa.

Diệp Tiểu Xuyên thấy Tiểu Trì mềm không được cứng không xong, thầm nghĩ tiểu nha đầu này trở nên thông minh rồi, lại không gạt được nàng.

Ánh mắt hắn đảo liên tục, trong lòng đang âm thầm suy tính, rốt cuộc nên dùng biện pháp gì mới có thể từ trên thân tiểu phú bà tước mắt này cạo xuống một lớp dầu.