"Ha ha, lại nói ai bảo Lăng Tống Hoa cô nương kia không biết điều. Nếu ngay từ đầu nàng chịu đưa con chồn lửa kia cho lão đại của chúng ta thì đã không có chuyện gì. Chỉ là nàng ta không biết tốt xấu, chọc giận lão đại, hiện lão đại không chỉ không muốn có chồn lửa mà còn muốn có cả người nữa. Coi như tài sắc cùng thu vào đi." Tên gầy gò kia tự đắc nói.
"Ngươi không biết cô nương kia… dáng dấp thật câu hồn đoạt phách, dáng kia.. cái điệu bộ....." Một kẻ khác đầy bỉ ổi hèn mọn cười cười, những người khác cũng cười rộ theo.
"Tiểu tử ngươi tầm mắt quá hạn hẹp, chỉ biết mỗi chuyện này? Ta nhìn trúng là bản sự luyện khí của cô nương này đấy, chỉ cần bắt được nang không khác gì trồng cây rụng tiền trong nhà, hắc hắc..." Đại hán đầu trọc xem thường nói.
"Thế nhưng ta nhớ không lầm thì Lăng Tống Hoa đã có đạo lữ rồi mà?" Viên Minh cau mày hỏi.
"Chỉ là một khúc củi mục gần đất xa trời mà thôi, bá chiếm tiểu mỹ nhân như vậy thật phí của trời. Cũng không biết cô nương kia còn nghĩ thế nào mà sinh con cho gã." Đại hán đầu trọc khinh thường nói tiếp.