Cùng lúc đó, hư không trên hắc tháp xa xa cũng đột ngột chấn động một hồi, theo đó có một tòa pháp trận hiện ra, rồi ba bóng người từ bên trong đi ra ngoài. Là ba huynh muội Ngô Việt Chi.
Bọn hắn vừa xuất hiện đã thấy sương trắng mênh mông bốn phía hoàn toàn không thấy gì khác nữa, càng không nói đến chuyện tìm thấy đường đi.
"Đại ca, sương mù này ngăn cách thần thức, không phải là đạo cấm chế nào chứ? Trong tin tức người nọ truyền về không nhắc đến tình huống này, hẳn sẽ không gạt chúng ta chứ?" Ngô Việt Chi phàn nàn nói.
Đối mặt với sương mù trùng trùng điệp điệp, nam tử mặc áo xanh khẽ nhíu mày. Lúc này y bèn lật tay lấy ra một lá phù chú tản ra ánh sáng màu xanh lam.
"Là ta, ta đã nhìn thấy các ngươi rồi. Cấm chế sương mù cạnh đó là ta cho người mở ra đấy. Tiếp theo dựa vào pháp khí định vị ta đưa cho lúc trước, có thể tìm tới hắc tháp." Trong ngọc giản truyền ra tiếng Tịch Ảnh.