Bàn tay Phùng Lăng chậm rãi buông ra, nhìn xem thi thể Vi Thường dần dần trượt xuống đất, khẽ thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi tự do."
Nói xong, gã không đổi sắc mặt vươn tay vuốt mắt Vi Thường, rồi sau đó đặt thi thể y nằm thẳng dưới đất, đắp một tấm chăn mỏng lên rồi ra khỏi phòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, thi thể Vi Thường đã được phát hiện, Phùng Lăng đã rất tức giận mà tiêu phí một lượng lớn điểm cống hiến treo giải thưởng bắt hung thủ. Trong lúc nhất thời, đám quáng nô đầy bàng hoàng, vừa muốn vớt được khoản tiền phi nghĩa này lại lo lắng sẽ nối gót theo Vi Thường, bị hung thủ tìm tới cửa.
Nhưng đối với đám thủ vệ mỏ mà nói, việc này cũng không phải đại sự gì. Dù sao cũng chỉ là một tên quáng nô bị chết, phải đi dọn xác cho y mà thôi.
Tuy rằng hiện tại nhân thủ trong mỏ còn đang thiếu hụt nhưng bọn họ chẳng qua chỉ kiểm tra sơ qua một lần, đương nhiên sẽ không cho ra kết quả gì, cuối cùng mới chốt hạ một lý do là quáng nô nội đấu.