TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 994: Quyết đoán (4)

“Nguyệt Vương?”

Trương Vinh Phương ngồi ngay ngắn sau án đài (bàn) phủ nha, nhìn thư tín mới được đưa tới từ bên quan dịch.

Lệnh truy nã Nguyệt Vương đã bị gửi tới nơi này?

Đúng vậy, nội dung chủ yếu trong thư tín là chân dung Nguyệt Vương đột ngột xuất hiện lại của Cảm Ứng môn, cùng với giải thưởng truy nã. Số tiền thưởng cao tới một vạn lượng hoàng kim.

“Đại nhân, nghe nói giải thưởng hoàng kim này là do Chân Nhất và Tây tông lấy ra.” Trương Vân Khải bên cạnh nói khẽ.

Bây giờ lão phụ trợ Trương Vinh Phương điều động người của Nghịch giáo, phụ trách điều tra phương diện tình báo.

“Xem ra, lần này Chân Nhất Tây tông ăn phải thiệt thòi không nhỏ trong vụ náo động ở Đại Đô.” Lão suy đoán.

Trương Vinh Phương gật đầu.

Liên tưởng tới lúc trước Ngọc Hư Cung xuất động nhiều cao thủ như vậy.

Quả nhiên là có thể tưởng tượng Đại Đô lúc này, từng tỉnh trong Đại Linh, có lẽ lúc nào cũng có thể có Tông Sư đang kịch liệt giao thủ với nhau.

Có lẽ cao thủ đỉnh phong ngã xuống trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn so với mười năm trước.

“Mặt khác, hôm qua Thượng Quan phủ chủ đã dẫn người đi tới Tây tông Chân Nhất, có thể là muốn động thủ với bên kia...” Trương Vân Khải thấp giọng nói.

Trương Vinh Phương biết lão nói bên kia là nơi nào.

Có thể là ở Trạch tỉnh còn có Tông Sư của Chân Nhất Tây tông dẫn đội tranh đấu lẫn nhau.

“Thời khắc mấu chốt thế này, thế mà bọn họ còn không quay về, căn cứ tình báo do người của chúng ta thu thập được, có vẻ như là bọn họ đang tranh đoạt đồ vật gì đó?” Trương Vân Khải giải thích nói.

“Mặc kệ tranh đoạt cái gì, Thượng Quan phủ chủ ra tay...” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu.

Chết chắc, không cứu nổi.

Xem ra những người ở đây, phần lớn là dòng dõi con rơi, nếu không thì chắc chắn sẽ không bị vứt bỏ dễ dàng như vậy.

“Tiếp đó, đại nhân, nhìn dáng vẻ này, sợ rằng về sau có khả năng là một nhà Đại Đạo Giáo độc đại thế cục.” Trương Vân Khải thở dài nói.

Trương Vinh Phương gật đầu.

Vẻn vẹn từ cao thủ đỉnh cấp trực tiếp ra tay vạch mặt hai thế lực lớn trong tỉnh như Thượng Quan Phi Hạc, là biết, đến cùng thắng bại trong Đại Đô sẽ như thế nào.

Nếu Đại Đô thua, bên này tuyệt đối sẽ không quả quyết như thế.

Chỉ có thắng.

Nơi này mới có thể không hề kiêng dè điều gì.

“Xem ra…” Trương Vinh Phương mở miệng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một cấp dưới của Nghịch giáo nhanh chóng đi vào phòng khách, quỳ một chân trên đất.

“Đại nhân, có thư tín của ngài, đến từ Đan tỉnh.”

“Đan tỉnh?” Trương Vinh Phương hơi ngẩn ra, trong tất cả mọi người hắn quen biết đều không có ở Đan tỉnh.

Bởi vì địa thế Đan tỉnh luôn đặc thù, người hiếm đất rộng, rừng núi rậm rạp, chủ yếu là vùng núi cao nguyên, độc trùng lại càng tập trung đông hơn, thậm chí còn có tin đồn, nói là chỗ sâu trong cánh rừng của Đan tỉnh có dã nhân ẩn hiện.

Thế thì ai ở Đan tỉnh sẽ gửi thư cho hắn?

Trong lòng Trương Vinh Phương nghi hoặc, bước xuống nhận thư, ngửi ngửi, sau đó nhanh chóng xé mở, xem xét.

Thế mà thư lại từ sư huynh Trương Thanh Chí gửi tới.

Trong đó nhắc tới, hắn ta đã lặng lẽ rời khỏi Đại Đô, đi tới Đan tỉnh, sư phụ đi về cõi tiên, hắn ta nản lòng thoái chí, mang theo tiểu Hạc cùng đi tới Đan tỉnh ẩn cư rừng núi. Ngày sau hữu duyên gặp lại.

“Ẩn cư rừng núi? Cùng Lâm Thiển Hạc?” Trương Vinh Phương không phản bác được.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ hắn sẽ tin, nhưng mà Lâm Thiển Hạc là ai?

Đây chính là kiểu người hung ác dùng một đánh ba, còn có thể lừa Trương Thanh Chí xoay quanh.

Nàng lại cam nguyện đi theo một người ẩn cư rừng núi? Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười.

“Thư này thật kỳ quặc.” Trương Vinh Phương nhắm mắt suy tư.

Sau khi bổ toàn máu thịt, hắn có cảm giác cứ như đầu óc mình xoay chuyển nhanh hơn không ít.

“Chẳng qua từ bút tích và thói quen dùng từ, chắc chắn thư này là sư huynh viết, qua như vậy đã biết hẳn là bây giờ hắn ta vẫn tính là an toàn.” Hắn thả thư xuống.

“Cần chúng ta phái người đi dò xét không?” Trương Vân Khải hỏi.

“Có khả năng. Chú ý điều động người thích hợp, bên kia trải rộng độc trùng, cần phải thông minh cơ trí một chút.” Trương Vinh Phương gật đầu.

Cái này là chỗ tốt của nhiều người, thế lực thủ hạ hoàn toàn có khả năng sinh ra tác dụng thay thế vào thời điểm mình không thể phân thân.

“Chờ một chút.” Bỗng nhiên trong lòng Trương Vinh Phương cảm giác không đúng, lại cầm lấy thư lần nữa.

Hắn cẩn thận đọc từng câu từng chữ.

“Trước khi sư phụ mất đã từng hỏi ta, có thể buông tha tất cả, bắt đầu lại từ đầu hay không.” Đây là đoạn thứ nhất.

“Không ngờ rằng thế sự thay đổi, một buổi sáng tỉnh lại trong cơn say rượu, giống như trời đất sụp đổ.” Đây là đoạn thứ hai.

“Mọi chuyện qua đi, nay ta đã tỉnh ngộ, biết rõ tu vi bản thân nông cạn.” Đây là đoạn thứ ba.