Thượng Quan Phi Hạc ngẩng đầu, bên trong ánh mặt trời màu đỏ, hắn có thể thấy mơ hồ một bóng người yểu điệu quen thuộc tung bay theo gió, hóa thành vô số cánh hoa.
Cánh hoa kia như máu như ảo, chớp mắt đã bay về phương xa.
Thượng Quan Phi Hạc nhìn cánh hoa tung bay xa xa, trong khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lóe lên một tia nhu hòa bí mật.
Cứ như lão ta lại nhìn thấy được Uyển nhi lần nữa.
Lúc còn tấm bé.
Lúc thiếu nữ.
Trong nháy mắt ngẩng đầu lúc thành thân đó.
Lúc ôm con cũng không quên liều mạng vỗ tay vì mình.
Lúc bị thương mất máu quá nhiều vẫn không quên ấm áp an ủi lão ta.
Lúc nằm trên giường bệnh, gầy như que củi đến mức không thành hình người.
“Vận mệnh là như thế, nhưng ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Trong trí nhớ, khi Uyển nhi nói chuyện, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Bởi vì ta là thê tử của ngươi, ngươi kiêu ngạo như vậy… Tương lai, tương lai nhất định, có thể đi đến phần cuối nơi mà tất cả mọi người chỉ có thể ngước mắt mà nhìn.”
“Nếu là người thì dù như thế nào, cũng đều khó tránh khỏi cái chết, như thế thì quỳ chết, hay ưỡn ngực, không phải đều giống nhau cả sao? Ta không muốn ngươi bị người khác xem thường, ta không muốn..”
“Đúng vậy.” Thượng Quan Phi Hạc nhẹ giọng lầm bầm.
“Cuối cùng ta lại quên mất, nhưng mỗi lần tới nơi này, nàng vẫn sẽ khiến cho ta nhớ tới…”
Trong đôi mắt sáng của lão ta dần dần có ngưng tụ.
Lão ta xoay người, ánh mắt cuối cùng nhìn bàn đá điêu khắc có hoa văn xám đen tinh tế tỉ mỉ, nhanh chân đi xuống dưới tháp.
Lão ta mới vừa đi ra cửa tháp.
Minh Phi Hành Ngọc của Tây tông đã sớm chờ ở bên ngoài.
“Phủ chủ, không biết quyết định của ngài là gì? Chúng ta sắp trở về Đại Đô, xin ngài nói cho ta biết.”
“Quyết định?” Thượng Quan Phi Hạc nhìn về phía nữ tử này.
“Rất xin lỗi vì đã để ngươi đi không một chuyến. Bởi vì, quyết định của ta là, từ chối.”
Nhất thời mỉm cười trên mặt Hành Ngọc hơi ngưng lại, nàng có hơi không hiểu, rõ ràng khi trước, nàng đã phát hiện đối phương dao động.
Nhưng vì sao chứ?
“Phủ chủ, nếu ngài có điều kiện gì bên ngoài, cứ việc nói ra, nếu chúng ta có thể thỏa mãn, thì sẽ phối hợp ổn thỏa, đây là nguyên văn trụ trì đưa ra!” Hành Ngọc nghiêm túc nói.
“Không có điều kiện bên ngoài gì cả.” Thượng Quan Phi Hạc bình tĩnh nói.
Lão ta ngẩng đầu nhìn phía chân trời bị hoàng hôn nhuộm đỏ.
“Ngoài ra, chúng ta vẫn còn trong thời gian giao chiến, ngươi và ta là kẻ địch.”
“Cho nên.” Lão ta kéo áo choàng, lộ ra thân thể cường tráng khôi ngô cao tới ba mét. “Dựa theo quy củ.”
“Bây giờ ta muốn đánh chết ngươi.”
Đột nhiên toàn thân Hành Ngọc lạnh lẽo, sắc mặt thay đổi kịch liệt, nàng hoàn toàn không ngờ, nửa canh giờ trước thái độ của đối phương vẫn còn rất tốt, bây giờ vẻn vẹn chỉ mới đi lên tháp một lần?
Thế mà….
“Phủ chủ ngài?”
Đột nhiên con ngươi nàng giãn to, người đã nhanh chóng rút lui, cấp tốc chạy ra chỗ phía xa.
Tốc độ của nàng cực nhanh, chỉ hai giây là có thể đi tới khoảng cách mấy chục mét.
Trong mắt người thường thì chỉ có thể nhìn thấy bóng người thoáng qua, trước mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng đáng tiếc.
Nàng mới rời khỏi mấy mét, đầu đột ngột choáng váng, vừa tỉnh lại, thế mà nàng vẫn còn đứng tại chỗ?
“Đây là? Mịch Tâm huyễn pháp?”
Hành Ngọc há miệng muốn xin tha.
Nhưng nàng chợt phát hiện mình đã không thể nói ra lời.
Vừa cúi đầu xuống xem xét.
Lúc này nàng mới run sợ phát hiện, chẳng biết từ lúc nào ngực của mình lại có thêm một cái lỗ to lớn trống rỗng.
Toàn bộ lồng ngực có thêm một lỗ máu to bằng đầu người, linh tuyến bên trong điên cuồng cố gắng lao ra bùng nổ.
Nhưng tất cả đều bị một luồng linh tuyến màu sắc nặng nề hơn bao trùm ngăn cản.
Lúc này bóng dáng Thượng Quan Phi Hạc mới chậm rãi xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trong mắt người ngoài là lão ta bước từng bước một chậm rãi đi đến trước người đối phương, đánh ra một chưởng, chỉ thế thôi.
Mà Hành Ngọc cứ như đang sợ ngây người, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, không thể phản kháng chút nào.
“Trụ trì! Sẽ không….” Hành Ngọc khó khăn phun ra mấy chữ cuối cùng.
“Thiên địa tự nhiên, vạn vật vận chuyển, chúng sinh đều có đạo pháp.”
Thượng Quan Phi Hạc bình tĩnh nói.
“Không có quy củ, không thành phương viên. Con đường ta muốn đi, không cần người ngoài chỉ dẫn.”
Lão ta đi ngang qua bên cạnh đối phương, không nhìn nữa.
Thân thể Hành Ngọc sau lưng nhanh chóng biến đen, hóa thành tro tàn, tán đi theo gió.
*
Ngày 17 tháng 10 năm 1188.
Đại Đô náo động.
Chân Nhất, Tây tông hợp lại xua đuổi giáo chúng Đại Đạo giáo.
Ngày tiếp theo, Chân Phật tự cung Thái Cực đồng thời xảy ra cháy lớn, số người chết vượt mức trăm người.
Linh đình tuyên bố lệnh truy nã toàn đế quốc, truy nã Nguyệt Vương Cảm Ứng môn.