“Không có gì là sợ hay không.” Nàng đã là người không sống được bao lâu nữa, còn có cái gì phải sợ?
Kỳ thật Trương Vinh Phương cũng đã nhìn ra, gia cảnh đối phương không kém, nhưng đại khái là bị vứt bỏ.
Nếu không với thiên phú như vậy, làm sao lại bị để cho sống đơn độc ở chỗ này, chỉ có thị nữ làm bạn?
Nếu là người thường, chắc chắn sẽ phải liên tục ở bên cạnh, cha mẹ lo lắng đau lòng chăm sóc còn không kịp.
“Nếu như thế, sau này ta sẽ lại đến nữa, nếu ngươi đã quyết định, đến lúc đó lại nói. Như vậy, xin từ biệt.”
Mục đích của Trương Vinh Phương đã thành, quay người cầm lấy cái chén nhanh chân rời đi, không dây dưa dài dòng một chút nào.
Thậm chí ngay cả căn phòng đã quyết định từ trước cũng lười ở.
Mục đích của hắn đã lấy được, ở lại chỗ này nữa là lãng phí thời gian.
Về sau, nếu đối phương quyết định bái sư, hắn sẽ dạy bảo thật tốt.
Nếu đối phương không muốn bái sư, hắn sẽ dùng thứ khác để đền bù tổn thất. Sau đó cứ như vậy mà không gặp lại nữa.
Coi như một lần làm giao dịch tốt mà không biết rõ tình hình.
Hắn đi ra chỗ không xa sân nhỏ, tìm một chỗ quán nước trà, mua một chén nước trong, sau khi pha loãng chén máu, thì hắn ngửa đầu uống cạn sạch một hơi.
Nhất thời, một cảm giác dễ chịu thoải mái xông lên đầu.
Hắn cảm giác tất cả tế bào toàn thân cứ như đang hoan hô nhảy vọt, sinh ra một loại biến hóa kỳ dị nào đó.
Mà độ cao của Huyết Nhục Bổ Toàn từ 95, lại tăng thêm hai điểm, đạt đến 97.
Lần này điểm số tăng không nhiều, dẫn đến biến hóa trong thân thể không lớn.
Chỉ là toàn thân nóng lên trong chốc lát, cường độ toàn thân tăng lên một chút, đã nhanh chóng tan biến.
“Xem ra, có thể 3 điểm cuối cùng này vô cùng khó tìm. Chẳng qua không quan trọng, tiếp theo, chuyện ta muốn làm còn rất nhiều.”
Rõ ràng cường độ trạng thái huyết liên vượt qua cực hạn lúc trước của hắn rất nhiều, có thể làm át chủ bài mới.
Bây giờ cường độ thân thể của hắn tăng lên, trạng thái cực hạn chồng chất lên nhau, lại thêm vận dụng Phá Hạn kỹ Trọng Sơn gấp mười liên kích một lần, đoán chừng đã không phụ tải lớn nữa.
“Có lẽ, trạng thái cực hạn chồng thêm Trọng Sơn đã có thể trở thành sử dụng bình thường.”
Trong lòng Trương Vinh Phương ôm ý nghĩ như vậy, hắn đi trở về phủ đệ của mình.
Hắn thực hiện dự định đã chuẩn bị, sau khi tất cả sẵn sàng thì sẽ đi Đại Đô, tự mình nhìn xem đến cùng là sư phụ có chết hay không?
Hắn không tin người xảo trá như lão Nhạc sẽ chết đến không chút gợn sóng, thường thường không có gì lạ như thế....
*
Trạch tỉnh, thành Phù Xuyên, Thiên Nhai các.
Thành Phù Xuyên cách phủ Tình Xuyên gần nhất, là chỗ những người giàu trong cả tỉnh thích du ngoạn nhất.
Nơi này tụ tập nhiều tháp lâu nhất toàn bộ Trạch tỉnh.
Nhiều loại tông giáo đều từng cùng ngồi đàm đạo, xây tháp luận đạo ở đây.
Gần trăm năm trước, trăm nhà đua tiếng, rất nhiều giáo phái ngồi luận ở đây, ai thắng liền thì tháp luận đạo của bản thân sẽ cao thêm một tầng. Ai thua, thì sẽ bị hủy đi một tầng.
Trong rất nhiều lầu tháp, toà cao nhất nhất định là của người thắng mỗi năm năm một lần.
Thời điểm đó, Đại Đạo Giáo, Chân Nhất Giáo, dắt tay nhau cùng chiến đấu với Phật môn, nhưng vẫn bị Phật môn của Đông Tây tông sát nhập đánh tan.
Bởi vậy, Phật môn cũng đặt vững địa vị quốc giáo ở Đại Linh.
Mà bây giờ, vẫn còn tháp luận đạo, người lại sớm đã không còn ở thành Phù Xuyên này nữa.
Chỉ còn lại từng tòa tháp luận đạo vẫn ở đó như cũ.
Lúc này trong một tòa tháp luận đạo cao nhất tại Thiên Nhai các.
Thượng Quan Phi Hạc chậm rãi dậm chân, đi đến tầng bảy cao nhất, đứng trong phòng nhỏ, xuyên qua màn cửa chạm rỗng bốn phía mà ngắm nhìn phương xa bên ngoài.
Ánh tà dương như máu, lụa trắng tung bay.
Trong gió cũng mơ hồ bay tới mùi tanh nồng nhàn nhạt của nước biển.
Thượng Quan Phi Hạc vươn tay, khẽ vuốt bàn ghế bằng đá trong phòng nhỏ, ánh mắt lộ ra ý nhung nhớ.
“Này, ngươi có thể nhìn ra trong những thứ ở đây, thứ nào là của ta làm hay không?” Một giọng nữ ngọt ngào chợt vang lên sau lưng lão ta.
Thân thể Thượng Quan Phi Hạc run lên, đột ngột quay đầu lại.
Sau lưng một mảnh vắng vẻ, không có gì cả.
“Ngươi vẫn giống như trước đây, mọi người đều nói ngươi xúc động, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng không sợ. Nhưng ta hiểu, ngươi chỉ muốn kiên trì giữ vững chính mình. Cho nên, lúc ngươi do dự, lúc ngươi còn có thể nhớ đến ta, có lẽ, sẽ tìm được đáp án bên trong này.”
Tiếng nói kia nhẹ nhàng vang lên ở bên người lần nữa.
Lần này Thượng Quan Phi Hạc không quay người nữa.
Chẳng qua lão ta vươn tay, để ánh sáng mặt trời chiếu vào lòng bàn tay mình.
Trong mông lung, một bàn tay trắng nõn hư ảo, cũng nhẹ nhàng đặt vào trong bàn tay rộng lớn của lão ta.
“Cám ơn ngươi còn nhớ ta.”