Mặc dù đạo gia không coi trọng duyên phận giống phật môn, nhưng trùng hợp đến thế này, Thường Ngọc Thanh lại mang cho hắn một món lễ lớn như thế.
Coi như đối phương không biết rõ tình hình, không đền ơn cũng không phù hợp chuẩn quy tắc trước sau như một của riêng bản thân Trương Vinh Phương.
Nếu hắn lấy được chỗ tốt từ trên người đối phương, thì nhất định phải đáp lại cho đối phương.
Mặc kệ đối phương có biết hay không, đây là nguyên tắc hắn phải tuân thủ của bản thân.
Giống như hắn ăn phải vụ lỗ vốn, thì nhất định phải tìm lại đền bù tổn thất (trả thù).
Cũng giống như cho dù đối phương có cảm ơn hay không.
Lúc này, hắn giảng giải từng cái cho Thường Ngọc Thanh, chỉ ra trước kia khi nàng tập võ, sẽ sinh ra đau đớn khó chịu vào lúc tập luyện một vài động tác hay không.
Mỗi lần hắn nói ra vị trí, cảm nhận, đều khiến cho Thường Ngọc Thanh sợ hãi thán phục không dứt, bởi vì không có lần nào sai cả!
Nàng đã dần dần hơi bắt đầu tin tưởng đối phương thật sự có thể trị bệnh của nàng.
Lúc này Trương Vinh Phương cũng có tâm thu nàng làm học trò.
Thường Ngọc Thanh có thiên phú tốt như vậy, nếu không phải do hạn chế của thân thể mà không thể tập võ, thì quả thực đây chính là kỳ tài võ học trời sinh đã có ngộ tính cực cao.
Mặc dù thời gian tập võ đã muộn hơn rất nhiều, nhưng nếu mở ra lối đi riêng thì tương lai vẫn có thể có tiền đồ rất lớn.
So với Đinh Du Đãng Sơn Hổ lúc trước, trên thực tế hắn coi trọng thiên phú nữ tử trước mắt hơn.
Bởi vì, mùi thơm hắn ngửi được ở trên người nữ nhân này, chỉ kém hơn so với sư thúc tổ Kim Ngọc Ngôn có thực lực kinh khủng một chút xíu, chẳng qua là vẻn vẹn một chút mà thôi.
“Dựa trên điều kiện thân thể mà làm. Võ học độc môn sao?” Thường Ngọc Thanh nghe ra được hàm nghĩa trong đó.
Võ học độc môn có nghĩa là, chỉ có dòng dõi chính thống mới có thể nhận được truyền thụ.
Nàng chần chờ.
Mặc dù đối phương nói rất có lý, rất nhiều phần chỉ ra đều là nàng có triệu chứng thật sự.
Nhưng việc bái sư không phải là chuyện mà nàng có khả năng tuỳ tiện quyết định.
Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, nhiều khi, thậm chí sư phụ có thể là người gần gũi hơn so với cả cha mẹ.
“Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn cũng được, việc trên đời không thể cưỡng cầu.” Trương Vinh Phương mỉm cười nói.
Bây giờ Huyết Nhục Bổ Toàn của hắn đã đạt đến 95, độ cao này đã đủ khiến hắn hài lòng.
Mà nếu muốn lấy máu của người trước mắt, thì cũng không cần nhiều phiền toái thế.
Chẳng qua là hắn thấy tò mò đối với thể chất của người trước mắt.
Đây là người đầu tiên mà hắn gặp được, người có thể bị hút bằng Huyết Nhục Bổ Toàn lần thứ hai.
Cộng thêm nữ tử này có thiên tư hơn người, có lẽ tương lai có thể giúp hắn rất nhiều.
Con người luôn luôn lo lắng về tuổi già sau này, lo lắng vào lúc mình suy yếu, lúc mình bất lực, sẽ có người bên cạnh có thể nâng đỡ cả bầu trời giúp mình, không cho nó sụp đổ đè xuống.
Mà chuyện này cũng là nguyên nhân căn bản của rất nhiều người khi nhận đồ đệ, sinh ra dòng dõi.
“Có thể để cho ta suy nghĩ thật kỹ hay không?” Thường Ngọc Thanh do dự.
Đối với nàng mà nói, mặc dù bây giờ đã tương đương với bị vứt bỏ, tĩnh dưỡng chờ chết ở chỗ này.
Nhưng bái sư đối với người luôn luôn cực kỳ coi trọng phương diện này mà nói, đây là một chuyện vô cùng nghiêm túc.
Trương Vinh Phương không xem trọng cho lắm.
“Ngươi từ từ suy nghĩ đi, đúng rồi, cho ta thêm chút máu nữa, ta xác nhận thêm cho ngươi một chút, xem thử vừa rồi ta có nhìn lầm hay không.” Hắn đưa tay mò trong túi sau eo, lấy ra một cái cái chén rồi đưa tới.
“Tích…” Thường Ngọc Thanh nhìn cái chén lớn chừng chén nước của nàng, rơi vào im lặng.
Lấy chút máu thử cần gì cầm cái chén lớn như vậy chứ? Hắn nghĩ thế nào mà cầm theo cái chén lớn như vậy hả?
“Há, không sao, đây là cái chén bình thường ta dùng để uống nước, lấy mấy giọt máu là được rồi.” Trương Vinh Phương thấy thế, vội vàng giải thích nói.
“Được!” Thường Ngọc Thanh luôn cảm giác có chỗ nào đó có chút là lạ.
Nhưng nàng vẫn nhấc ngón tay lên, dùng sức ép máu nhỏ vào cái chén.
“Hửm? Miệng vết thương của ngươi vẫn chưa dừng máu à?” Đột nhiên Trương Vinh Phương nhíu mày, chú ý tới điểm này.
“Ừm, ta luôn luôn như thế. Từ nhỏ đã như vậy, cần thời gian lâu hơn so với người bình thường mới có thể lành lại.” Dáng vẻ Thường Ngọc Thanh như sớm đã thành thói quen.
“Có chuyện này sao.” Trương Vinh Phương suy nghĩ một chút, lấy một cái lọ trong túi tiền ra, đổ một chút thuốc bột màu vàng nhạt vào lòng bàn tay mình.
“Nếu ngươi không sợ độc, thì đổ thuốc bột này lên vết thương, sau đó tự đếm đến một trăm. Nếu sợ thì quên đi.”
Hắn đưa thuốc bột tới.
“...” Thường Ngọc Thanh nhìn thuốc bột trong lòng bàn tay đối phương, nàng dừng một chút, rồi đột nhiên bật cười lớn.