Đến lúc đó, hắn sẽ vô tình để lộ chân thân của mình... Mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông.
“Không phải Đạo môn chú ý đến Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên sao? Đến lúc đó mình sẽ nghiên cứu tiếp. Có khi có thể thu thập thêm hai đóa huyết liên tạo thành tam hoa. Khi đó... Tất cả đều sẽ danh chính ngôn thuận rồi...”
Trương Vinh Phương càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được.
Ngay lập tức, sau khi xác nhận kế hoạch tương lai, hắn nhanh chóng quay trở lại phủ Trầm Hương, thay quần áo khác.
Sự gia tăng quá mức của trạng thái huyết liên trong nháy mắt mang lại cho hắn một con át chủ bài khác.
Nếu có trạng thái huyết liên khi đánh nhau với Hải Long Vương Không Vô lúc trước, sợ là hoàn toàn không cần bộc phát như vậy mà có thể trực tiếp áp chế toàn diện đối phương.
Về việc rốt cuộc phải mất bao nhiêu chiêu thức mới có thể giết chết Không Vô, Trương Vinh Phương không biết.
Chiến lực thực sự của trạng thái huyết liên cần phải đánh thử mới biết được.
Điều duy nhất hắn có thể khẳng định là mức độ tăng sức mạnh của trạng thái huyết liên lớn hơn rất nhiều so với các trạng thái cực hạn khác.
Chỉ là hắn có chút tiếc nuối là trong trạng thái huyết liên, cấu tạo của cơ thể đã gần như hoàn toàn thay đổi.
Điều này cũng khiến trạng thái huyết liên và các trạng thái cực hạn khác không thể sử dụng được. Thậm chí không thể sử dụng kỹ năng phá hạn yêu cầu kỹ xảo cố định cấu trúc cơ bắp.
Hắn chỉ có thể sử dụng chiêu số võ thuật thông thường.
Sau khi xử lý xong tất cả mọi chuyện và thay quần áo khác, chẳng mấy chốc Trương Vinh Phương lại trở về Bình Ngụ cư, cũng chính là khách điếm dân túc mà nữ tử thiên tài mở lúc trước.
Thường Ngọc Thanh vẫn ngồi trong sân, nhưng lần này, thay vì ngồi trên xích đu, nàng lại ngồi bên chiếc bàn đá uống trà, ăn bánh ngọt.
“Thường cô nương, đã đợi lâu rồi.” Mái tóc dài của Trương Vinh Phương xõa trên vai, dáng vẻ khôi ngô, trong mắt ánh lên tinh quang, ẩn ẩn có dáng vẻ mạnh mẽ.
Trạng thái hoàn toàn khác so với trước đây.
“Ừm… Cũng chưa đợi lâu lắm.” Thường Ngọc Thanh chớp mắt, cảm thấy hình như đối phương đã biến thành một người khác vậy.
Nếu người trước kia người này chỉ thoạt nhìn như một tráng hán đã luyện võ giả trang văn nhã, thì bây giờ hắn đã mơ hồ có vẻ hơi khác rồi.
Sự khác biệt này khiến nàng không thể diễn tả được cảm giác.
Nhưng khí chất như vậy sẽ khiến người ta bất giác không thể coi thường.
“Thường cô nương, ngươi...” Trương Vinh Phương vừa mở miệng, đang định nói gì đó thì hắn mắt đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại.
Hắn rõ ràng lại ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ mỏng manh của máu thịt từ cơ thể Thường Ngọc Thanh.
Chẳng lẽ... vẫn còn có thể hấp thu tiếp sao? Một ý nghĩ táo bạo tuôn ra trong đầu hắn.
Bộp.
Đột nhiên, hắn vỗ hai tay vào nhau.
“Thường cô nương, ta đã tìm ra biện pháp cho bệnh của ngươi rồi.”
Hắn không nói lung tung, bệnh của Thường Ngọc Thanh thực chất là do cơ thể không thể nào gánh vác được gánh nặng của thiên phú đại não, dẫn đến sự hao mòn hư nhược nghiêm trọng của tinh khí bên trong tinh khí thần.
Thần không ngừng rút ra cả hai tinh khí, kết quả là cả hai thứ đó không thể tự phát triển và trưởng thành.
Vì vậy tuần hoàn ác tính.
Hắn có thể lợi dụng Ám Quang Thị Giác để thấy rõ, cũng không khó để giải quyết vấn đề này.
Những cao thủ y đạo trước đây có lẽ đều xem nó như là một căn bệnh.
Nhưng vấn đề là Thường Ngọc Thanh này không bị bệnh.
Thay vì nói bị bệnh, không bằng nói là bởi vì thiên phú quá mạnh mẽ nên đã bị liên lụy.
Đáng tiếc, các triệu chứng của Thường Ngọc Thanh rất giống với những chứng bệnh trong y điển, lại bởi vì thân thể yếu nên dẫn đến bệnh trên người càng nặng hơn. Các triệu chứng cũng trở nên phức tạp và sâu sắc hơn.
Nếu không có Ám Quang Thị Giác, Trương Vinh Phương sẽ không thể nào chắc chắn như vậy.
Nhưng những gì tận mắt nhìn thấy không thể là giả được.
“Lời tiên sinh nói là thật chứ? Không phải nói đùa ta đó chứ?” Vẻ mặt Thường Ngọc Thanh trịnh trọng, nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương, nghiêm túc đứng dậy hỏi thăm.
“Tất nhiên là không nói đùa. Chẳng qua chứng bệnh của ngươi không phải cần dùng tới thuốc thang, mà là cần phải luyện tập cho thân thể khỏe mạnh!” Trương Vinh Phương tự nhiên nói.
“Tập võ sao? Chắc tiên sinh không biết, ta đã từng thử, nhưng mà tập võ ngược lại sẽ làm cho chứng bệnh của ta càng chuyển biến xấu đi.” Thường Ngọc Thanh đã từng thử qua rất nhiều biện pháp, nghe vậy lập tức thất vọng lắc đầu nói.
“Tất nhiên không phải là tập võ đơn giản. Tình huống trong cơ thể ngươi hết sức phức tạp, vài động tác tập võ bình thường hoàn toàn không có tác dụng, cần sáng tạo một bộ võ học đặc biệt cho ngươi dùng riêng mới được.” Tâm trạng Trương Vinh Phương bây giờ thật tốt.
Thế mà còn có thể cắt lông cừu lần thứ hai trên người Thường Ngọc Thanh, chuyện này khiến trong lòng hắn càng sinh hứng thú hơn về nữ nhân này.